Trời thu trong vắt, nắng nhẹ xuyên qua những tán lá vàng, rải xuống mặt đất những đốm sáng lung linh như hàng nghìn hạt vàng rơi. Khu vườn phủ đầy hương hoa nhài thoang thoảng, xen lẫn với mùi cỏ tươi mới, khiến bất kỳ ai bước vào cũng cảm thấy lòng mình dịu lại. Tiếng chim hót ríu rít trên cành, như hòa theo nhịp bước của những đứa trẻ đang chơi đùa quanh hồ nước nhỏ.
Lạc Tiểu Nhiên, một cô bé tám tuổi với đôi mắt tròn trong sáng như giọt sương sớm, tay cầm chiếc vòng hoa giấy tự làm, chạy tung tăng trên con đường lát gạch quanh vườn. Mỗi bước chân của cô như dẫm lên nhịp điệu của mùa thu, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cao vợi, thở dài một cách hồn nhiên, không vướng bận gì ngoài niềm vui của riêng mình.
Hôm nay là một ngày bình thường, nhưng với Tiểu Nhiên, lại là một ngày đặc biệt. Cô bé vừa được mẹ đưa ra vườn hoa trước nhà, nơi những bông hoa đào, hoa nhài, và hoa cúc đang khoe sắc rực rỡ. Vườn rộng, đủ để cô chạy nhảy thoải mái, và cũng đủ để bất ngờ gặp gỡ những điều chưa từng biết.
Cô đang chạy đuổi theo một chú bướm vàng, tay vung vẩy như muốn bắt lấy nó, thì bỗng nhiên, một vật gì đó nhẹ nhàng va vào người cô. Tiểu Nhiên hơi giật mình, quay lại và thấy một cậu bé cùng tuổi, đứng cách cô chưa đầy một sải tay. Cậu bé mặc bộ áo xanh nhạt, trên tay cầm một chiếc con quay gỗ nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn cô một cách tò mò.
“Xin lỗi, cháu có sao không?” Cậu bé hỏi, giọng nhẹ nhàng, không hề trách móc.
Tiểu Nhiên hơi đỏ mặt, nhưng nở một nụ cười, đưa tay chỉ chiếc vòng hoa giấy trên tay mình: “Không sao, cháu chỉ đang… chơi thôi.”
Cậu bé nhìn chiếc vòng hoa, mắt sáng lên: “Hay quá! Cháu tự làm à? Cháu tên là gì?”
“Cháu là Lạc Tiểu Nhiên. Còn cháu?” Cô bé đáp, giọng trong trẻo như nước suối đầu nguồn.
“Hàn Dịch.” Cậu bé nói, nở một nụ cười e thẹn. Chỉ trong khoảnh khắc, không hiểu sao Tiểu Nhiên cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ, như đã quen từ lâu.
Tiểu Nhiên ngạc nhiên nhìn chiếc con quay gỗ trong tay Hàn Dịch: “Chiếc con quay này… cháu chơi thử với cháu nhé?”
Hàn Dịch gật đầu, đưa chiếc con quay cho Tiểu Nhiên. Cô bé cầm lấy, khẽ xoay, con quay quay tròn trên tay, rồi nhảy lên một cái đầy hứng khởi. Tiếng cười của cô vang lên trong vườn, hòa cùng tiếng chim hót, khiến không gian như bừng sáng hơn.
“Cứ như thể con quay biết nhảy theo nhịp của em vậy!” Hàn Dịch cười khúc khích, mắt cậu ánh lên niềm thích thú.
Tiểu Nhiên liếc nhìn cậu, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Cháu có muốn chơi trò thi đua không? Ai giữ con quay lâu hơn sẽ thắng!”
Hàn Dịch háo hức: “Được chứ! Nhưng nếu cháu thua, phải làm gì?”
Tiểu Nhiên nghĩ một lúc, rồi nháy mắt: “Người thua phải đi hái hoa tặng người thắng!”
Cả hai cười vang, rồi bắt đầu trò chơi nhỏ. Họ cùng nhau thử từng cách xoay con quay, đặt lên bàn đá, rồi chạy quanh hồ, thỉnh thoảng cả hai té ngã nhưng lại cười khúc khích, tay nắm tay, mắt ánh lên niềm vui trong sáng. Mỗi lần con quay ngừng quay, họ lại reo lên và thi nhau xoay tiếp, như thể cả thế giới chỉ còn lại tiếng cười và con quay gỗ nhỏ bé.
Chẳng mấy chốc, bóng chiều bắt đầu kéo dài, ánh nắng vàng trải xuống mặt đất, hắt lên mái tóc mềm mượt của cả hai. Tiểu Nhiên thở dốc, ngồi xuống bậc đá ven hồ, nhìn Hàn Dịch: “Cháu thấy… hôm nay thật vui.”
Hàn Dịch cũng ngồi xuống, đặt con quay xuống đất, rồi nhìn cô bé chăm chú: “Vâng… cháu cũng vậy. Chưa bao giờ cháu chơi vui như thế này.”
Tiếng chim lặng dần, chỉ còn lại tiếng gió nhè nhẹ rì rào qua những tán lá. Cả hai ngồi yên, không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng đều cảm nhận được một kết nối đặc biệt – một tình bạn trong sáng, bắt đầu từ một trò chơi nhỏ, từ sự tò mò và hồn nhiên của tuổi thơ.
Hôm đó, khi mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp khu vườn, Tiểu Nhiên đứng lên, hít một hơi dài, quay sang Hàn Dịch: “Mai cháu có đến đây chơi nữa nhé?”
Hàn Dịch gật đầu, mắt lấp lánh: “Vâng, cháu sẽ đến.”
Trước khi ra về, cả hai cùng nhau ngắm nhìn hồ nước, nơi mặt nước phản chiếu hình ảnh đôi trẻ cùng nụ cười rạng rỡ. Tiểu Nhiên cảm thấy trái tim mình ấm áp một cách kỳ lạ, còn Hàn Dịch thì lặng lẽ nhủ thầm rằng, có lẽ từ hôm nay, cậu đã tìm thấy một người bạn đặc biệt.
Trở về nhà, Tiểu Nhiên vẫn không ngừng nghĩ về cậu bé con quay, về ánh mắt trong veo, nụ cười e thẹn nhưng thật lòng, và về buổi chiều vàng rực rỡ ấy. Cô nhặt một cánh hoa nhài còn sót lại trong túi, đặt vào tay cuốn nhật ký nhỏ, viết vài chữ nguệch ngoạc: “Hôm nay… gặp một người bạn thật đặc biệt.”
Còn Hàn Dịch, khi bước vào cổng nhà, tay vẫn giữ chiếc con quay gỗ, miệng nở một nụ cười nhẹ. Cậu không biết tại sao tim mình đập nhanh hơn bình thường, nhưng chắc chắn một điều – cậu muốn ngày mai lại được gặp cô bé Lạc Tiểu Nhiên.
Và thế là, trong ánh chiều vàng của mùa thu, một tình bạn tinh khôi, thuần khiết đã nảy nở. Khu vườn ấy, nơi hoa nhài thoang thoảng, nơi hồ nước tĩnh lặng, sẽ trở thành chứng nhân cho những bước chân đầu tiên của hai tâm hồn nhỏ bé, bắt đầu một hành trình dài mà sau này sẽ trở thành thanh xuân rực rỡ.