bên nhau tuổi thanh xuân

Chương 2: Bạn cùng học, bạn cùng chơi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ bằng gỗ, chiếu lên sàn nhà lát gạch đỏ ấm áp. Lạc Tiểu Nhiên vừa thức dậy, mắt còn lim dim, nhưng lòng đã tràn đầy háo hức. Cô nhớ đến lời hẹn hôm qua với Hàn Dịch – “Mai cháu sẽ đến đây chơi nữa nhé?” Câu nói ấy vang vọng trong tim cô như một bản nhạc nhẹ nhàng, khiến cô không khỏi nở nụ cười.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Nhiên mặc bộ y phục màu hồng nhạt, buộc tóc thành hai búi nhỏ, tay cầm chiếc túi nhỏ đựng sách vở và vài món đồ chơi. Cô chạy như gió ra vườn hoa, nơi mà hôm qua đã diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ. Khu vườn vào buổi sáng có vẻ yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng lá xào xạc và vài chú chim đầu mùa ríu rít trên cành.

Chưa đầy một phút, từ con đường bên cạnh, Hàn Dịch xuất hiện. Cậu mặc bộ áo xanh nhạt gọn gàng, trên tay vẫn là chiếc con quay gỗ ngày hôm qua. Khi nhìn thấy Tiểu Nhiên, mắt cậu sáng lên, nụ cười e thẹn hiện rõ trên khuôn mặt trẻ con.

“Cháu đến sớm thế này à?” Tiểu Nhiên hỏi, giọng vui vẻ.

“Hôm qua cháu chưa kịp nói hết… hôm nay cháu muốn chơi tiếp,” Hàn Dịch đáp, giọng nhỏ nhưng rõ ràng, ánh mắt đầy mong chờ.

Cả hai nhanh chóng tụ tập ở góc vườn, nơi có những bụi hoa nhài thơm ngát, và bắt đầu trò chơi mà hôm qua họ chưa kịp kết thúc. Tiểu Nhiên đưa chiếc con quay gỗ cho Hàn Dịch, cậu cầm lấy, xoay nhẹ trên tay, rồi cả hai cùng chạy vòng quanh hồ nhỏ, nhảy qua những bậc đá, thi xem ai giữ con quay lâu hơn.

Tiếng cười vang lên khắp vườn, hòa cùng tiếng chim và tiếng gió, tạo nên một bản nhạc ngọt ngào của tuổi thơ. Mỗi lần Hàn Dịch gần như thắng, Tiểu Nhiên lại bày đủ chiêu trò, lách qua cậu, vừa chạy vừa cười khúc khích. Cậu bé không giận, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô lại, khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Khi trò chơi tạm dừng, cả hai ngồi xuống gốc cây cổ thụ lớn, thở dốc. Tiểu Nhiên nhìn Hàn Dịch, đôi mắt long lanh như giọt sương, hỏi: “Cháu có thích đi học không?”

Hàn Dịch gật đầu: “Cháu thích. Nhưng nếu không có ai chơi cùng thì cũng hơi buồn.”

“Vậy từ nay chúng ta sẽ đi học cùng nhau nhé!” Tiểu Nhiên đề nghị, giọng trong trẻo.

Cậu bé mỉm cười, mắt ánh lên niềm vui: “Vâng, cháu đồng ý.”

Và từ hôm đó, hai đứa trẻ bắt đầu cùng nhau bước vào lớp học. Trường là một ngôi nhà gỗ nhỏ với sân vườn rộng, nơi các học sinh khác cũng rộn ràng chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Tiểu Nhiên và Hàn Dịch chọn chỗ ngồi cạnh nhau, cùng mở sách vở, trao đổi bút mực và những bài học khó hiểu.

“Cháu không hiểu bài này, cháu làm thế nào để tính?” Tiểu Nhiên nhíu mày, chỉ vào bài toán trong sách.

Hàn Dịch nghiêng người nhìn kỹ, rồi nhẹ nhàng chỉ dẫn từng bước: “Cháu nhìn, trước tiên phải cộng số này với số kia, rồi chia ra… Như vậy mới ra kết quả đúng.”

Tiểu Nhiên chăm chú nghe, sau vài lần thử, cuối cùng cũng làm được. Cô reo lên: “Cháu làm được rồi! Cảm ơn Hàn Dịch nhé!”

Hàn Dịch mỉm cười, gật đầu: “Không có gì đâu, chúng ta cùng học mà.”

Từ đó, việc học trở nên thú vị hơn bao giờ hết. Hai người cùng nhau ôn bài, cùng nhau đọc thơ, và cùng nhau luyện chữ. Thầy cô thường khen ngợi hai đứa trẻ chăm chỉ, và đôi lúc cũng phải mỉm cười trước cảnh cả hai cùng trao đổi bài vở một cách hồn nhiên.

Ngoài giờ học, họ vẫn không quên những trò chơi tuổi thơ. Trên con đường lát gạch quanh vườn trường, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch thi xem ai nhảy qua những viên đá mà không chạm đất, hay đua nhau trèo lên cây để ngắm nhìn toàn cảnh khu vườn rộng rãi. Họ cùng nhau hái những bông hoa dại, cắm vào túi áo, hay ghép thành vòng hoa đội đầu, khiến ánh sáng ban mai rọi xuống càng lung linh hơn.

Một ngày nọ, khi cùng nhau ngồi bên hồ, Tiểu Nhiên bất chợt hỏi: “Hàn Dịch, sao cháu không bao giờ cãi nhau với cháu như các bạn khác?”

Hàn Dịch hơi ngạc nhiên, rồi nhún vai: “Cháu không muốn. Nếu cãi nhau thì sẽ không vui. Chỉ cần chúng ta hiểu nhau là đủ rồi.”

Tiểu Nhiên gật gù, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng, bên Hàn Dịch, cô luôn thấy bình yên. Cậu không chỉ là bạn chơi, bạn học mà còn là một người bạn thực sự, luôn lắng nghe, luôn quan tâm.

Những buổi chiều, khi nắng vàng nhuộm sân trường, họ lại cùng nhau viết chữ, vẽ tranh hay thử làm những món đồ chơi nhỏ. Tiểu Nhiên thường cười khúc khích khi Hàn Dịch cố gắng làm một chiếc con quay mới mà không xoay tròn được, còn cậu thì nghiêm túc sửa từng chi tiết, mắt dõi theo cô để chắc chắn rằng cô thích món đồ của mình.

Thời gian trôi qua, họ dần gắn bó như hình với bóng. Mỗi sáng đi học, Hàn Dịch đều chờ Tiểu Nhiên ở cổng trường, còn cô thì luôn mang theo bữa trưa nhỏ, đôi khi là những chiếc bánh ngọt mẹ làm để cùng chia sẻ. Họ học cùng nhau, chơi cùng nhau, và từng bước từng bước, tình cảm giữa hai đứa trẻ ngày càng trở nên khắng khít.

Một buổi chiều, khi cả hai ngồi bên hồ, ném những chiếc lá rơi xuống nước, Tiểu Nhiên nhặt một chiếc lá vàng, đặt lên lòng bàn tay Hàn Dịch: “Chúng ta sẽ luôn bên nhau chứ?”

Hàn Dịch nhìn cô, ánh mắt tròn trịa, chân thật: “Vâng, cháu hứa. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ là bạn, cùng nhau học, cùng nhau chơi.”

Tiểu Nhiên gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Cô cảm thấy trái tim mình ấm áp đến lạ thường, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ và khu vườn đầy hoa.

Kể từ hôm đó, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Họ cùng nhau chia sẻ từng kiến thức, từng trò chơi, từng bí mật nhỏ. Và chính trong những khoảnh khắc giản dị ấy, một tình bạn tinh khôi, ngọt ngào dần hình thành, trở thành nền tảng cho một mối tình thuần khiết mà sau này, cả hai sẽ không thể quên.

Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng nhạt phủ lên mặt hồ, Tiểu Nhiên và Hàn Dịch đứng dậy, nắm tay nhau bước ra khỏi vườn, lòng tràn đầy hứng khởi và háo hức. Họ biết rằng ngày mai, họ sẽ lại gặp nhau, lại cùng học, cùng chơi, và cùng viết tiếp những kỷ niệm đầu tiên của tuổi thơ.

Và trong khoảnh khắc ấy, trong trái tim hai đứa trẻ, một hứa hẹn âm thầm được khắc ghi: Dù có thế nào, họ sẽ luôn là bạn cùng học, bạn cùng chơi, và sẽ cùng nhau lớn lên, bên nhau từng bước thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×