Đầu đông vừa qua đi, những cơn gió nhẹ mang theo hơi lạnh của mùa xuân đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ lớp học. Sáng hôm ấy, Tiểu Nhiên bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô cảm nhận được không khí khác thường hôm nay: dường như có điều gì đó đang chờ cô.
Hàn Dịch đã đến lớp từ sớm, ngồi ở góc bàn quen thuộc, ánh mắt không rời cuốn sách nhưng lại thỉnh thoảng liếc về phía cô. Cậu tay cầm một chiếc hộp nhỏ, được cẩn thận bọc bằng giấy màu hồng nhạt. Bên ngoài, có một dải ruy băng thắt nơ, trông thật tinh tế.
Tiểu Nhiên ngồi xuống bàn, cảm thấy lòng bỗng dưng rộn ràng. Cô nhìn Hàn Dịch, mắt lấp lánh, thầm nghĩ: “Chuyện gì vậy nhỉ? Cậu ấy cầm gì mà nhìn kỹ vậy?”
Khi giờ học kết thúc, Hàn Dịch đứng dậy, tiến tới bên bàn cô, giọng khẽ: “Cô… cháu có một chút quà, mong cô nhận nhé.”
Tiểu Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi: “Quà gì vậy… cậu tự tay làm sao?”
Hàn Dịch đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ: “Đúng… cháu tự tay làm. Mong cô thích.”
Tiểu Nhiên cầm lấy chiếc hộp, tim bỗng nhói lên. Cô khẽ lật mở, bên trong là một bức tranh nhỏ do Hàn Dịch vẽ, hình ảnh hai người đang trồng hoa trong vườn, nụ cười hồn nhiên in trên khuôn mặt họ. Bên cạnh đó là một chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ, cậu thắt cẩn thận, còn kèm theo một mẩu giấy nhỏ:
"Dù có chuyện gì xảy ra, cháu mong chúng ta luôn bên nhau như ngày hôm ấy trong vườn hoa."
Tiểu Nhiên nhìn bức tranh, đọc mẩu giấy, tim bỗng rung lên một nhịp nhanh. Cô cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Lần đầu tiên cô nhận được quà tự tay làm từ Hàn Dịch, và lại chứa đựng sự quan tâm, tình cảm chân thành.
“Cậu… cậu tự tay làm sao?” cô thốt lên, giọng ngập ngừng.
Hàn Dịch cúi đầu, giọng khẽ: “Đúng… cháu muốn cô biết, cháu luôn nghĩ về cô, muốn cô vui khi nhận món quà này.”
Tiểu Nhiên khẽ cười, mắt lấp lánh: “Cháu thích lắm… rất thích. Cảm ơn cậu, Hàn Dịch.”
Cả hai lặng yên một chút, chỉ nghe tiếng gió thổi qua khung cửa sổ và tiếng học sinh bước ra lớp. Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, một cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Cô nhìn chiếc vòng tay, rồi nhìn Hàn Dịch: “Chúng ta… sẽ luôn bên nhau đúng không?”
Hàn Dịch nắm tay cô, giọng ấm áp: “Đúng vậy… cháu hứa.”
Cô cảm thấy tay cậu ấm áp, cảm giác an toàn lan tỏa khắp người. Lần đầu tiên, không phải là trò chơi hay nắm tay trong sân trường, mà là món quà tự tay cậu làm, khiến trái tim cô rung động một cách ngọt ngào và sâu sắc.
Sau giờ học, họ cùng nhau ra vườn, ngồi dưới tán cây hoa nhài, nơi đã chứng kiến nhiều khoảnh khắc hồn nhiên. Tiểu Nhiên đeo chiếc vòng tay vào cổ tay mình, cẩn thận xem từng nút thắt, ánh mắt long lanh như muốn ghi nhớ từng chi tiết.
“Chiếc vòng tay này…” cô thì thầm, giọng nhỏ, “sẽ nhắc cháu nhớ về cậu và ngày hôm nay.”
Hàn Dịch cười, ánh mắt lấp lánh: “Và cháu cũng mong nó nhắc cô nhớ rằng… cháu luôn quan tâm đến cô.”
Tiểu Nhiên cảm thấy tim mình bỗng dưng rung lên, không chỉ vì món quà, mà còn vì tình cảm chân thành trong mắt Hàn Dịch. Cô ngồi sát lại, vừa cười vừa lúng túng: “Cháu… thật sự rất hạnh phúc…”
Hàn Dịch nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng: “Cháu cũng vậy… được thấy cô vui, là điều quý giá nhất.”
Buổi chiều trôi qua nhẹ nhàng, họ cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những ước mơ nhỏ nhặt, những dự định cho bài học hôm sau. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, đều mang một cảm giác ngọt ngào, vừa e thẹn vừa chân thành. Tiểu Nhiên nhận ra rằng, món quà đầu tiên này không chỉ là một vật phẩm, mà là một lời nhắn gửi thầm kín: Hàn Dịch quan tâm cô, muốn ở bên cô, và sẽ luôn bảo vệ tình cảm ấy.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiếu xiên qua tán cây, nhuộm lên khuôn mặt hai đứa trẻ một màu vàng nhạt. Hàn Dịch đứng dậy, cúi đầu nhẹ: “Cháu về trước nhé, ngày mai chúng ta học cùng nhau tiếp.”
Tiểu Nhiên khẽ gật đầu, mắt long lanh: “Vâng… ngày mai gặp lại cậu.”
Cô bước về nhà, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, ôm chặt bức tranh và chiếc vòng tay. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt rằng tình cảm dành cho Hàn Dịch đã không còn chỉ là bạn bè nữa. Nó ngọt ngào, tinh khiết, và đủ sức khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.
Trong khi đó, Hàn Dịch đi về nhà, tay vẫn giữ chặt chiếc hộp trống, miệng khẽ mỉm cười: “Cháu vui… cháu đã làm cô ấy hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi.”
Tối hôm ấy, Tiểu Nhiên mở nhật ký, viết:
"Hôm nay, cháu nhận được món quà tự tay Hàn Dịch làm. Tim cháu đập rộn ràng, vui sướng, và hạnh phúc. Cháu biết, từ hôm nay, tình cảm của cháu dành cho cậu ấy không còn đơn giản là bạn bè nữa. Cháu muốn luôn ở bên Hàn Dịch, trân trọng từng khoảnh khắc, từng cử chỉ nhỏ bé mà cậu ấy dành cho cháu."
Những ngày tiếp theo, họ vẫn giữ thói quen học chung trong thư viện, chăm sóc hoa, trò chuyện, và những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng đầy yêu thương. Mỗi lần nhìn Hàn Dịch cười, Tiểu Nhiên lại cảm thấy tim mình rung lên, ngọt ngào và ấm áp.
Chiếc vòng tay và bức tranh trở thành kỷ niệm đầu tiên của tình cảm thuần khiết, tinh khôi và ngọt ngào. Lần đầu tiên nhận quà tự tay cậu làm, Tiểu Nhiên nhận ra rằng, tình cảm đầu đời không cần lời tỏ tình, chỉ cần sự quan tâm, những hành động chân thành và tinh tế, là đủ khiến trái tim rung động, và ghi nhớ suốt đời.
Và dưới ánh nắng cuối ngày, giữa vườn hoa nhài và tiếng gió thổi qua tán lá, hai trái tim nhỏ bé nhưng chân thành, lần đầu tiên cảm nhận được sự ngọt ngào đầu tiên của tình cảm tuổi thơ, thuần khiết, e thẹn nhưng mãi mãi khắc sâu trong tâm trí.