bên nhau tuổi thanh xuân

Chương 8: Học chung trong thư viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều mùa đông, tiết trời se lạnh, những tán lá cuối cùng rơi lác đác khắp sân trường, Tiểu Nhiên khoác áo ngoài, tay cầm vài cuốn sách, bước chậm rãi về phía thư viện. Không gian yên tĩnh bên trong khiến cô cảm thấy dễ chịu sau một buổi học nhiều ồn ào.

Cô vừa đặt chân vào thư viện, lập tức nhìn thấy Hàn Dịch đang ngồi ở góc cuối cùng, ánh mắt tập trung vào quyển sách lịch sử trên tay. Nhìn thấy cô, cậu nháy mắt một cái, nở nụ cười e thẹn nhưng rạng rỡ.

“Cháu đến sớm quá,” Tiểu Nhiên nói, đặt sách xuống bàn gần đó.

“Cháu cũng vừa tới thôi,” Hàn Dịch đáp, giọng nhỏ nhưng ấm áp. Cậu khẽ gật đầu, rồi nhấc một cuốn sách lịch sử khác lên, đưa cho cô: “Cô cần quyển này để tham khảo cho bài tập hôm nay không?”

Tiểu Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi: “Cảm ơn cậu, vừa đúng lúc.”

Họ cùng ngồi xuống bàn, bắt đầu mở sách, trao đổi những kiến thức về các sự kiện lịch sử, thảo luận cách viết bài tập, so sánh cách ghi chú của nhau. Trong lúc trao đổi, đôi khi tay họ chạm vào nhau khi đưa sách, khiến cả hai đỏ mặt, nhưng không ai rút tay ra.

Thư viện yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách và tiếng bút viết lách. Tiểu Nhiên thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Hàn Dịch, thấy cậu nghiêm túc nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm vui khi cô gật đầu đồng ý với ý kiến của mình. Cô nhận ra rằng, không chỉ trong trò chơi hay vườn hoa, Hàn Dịch luôn quan tâm tới cô theo cách âm thầm, thấu hiểu.

“Cháu thấy khó hiểu phần này quá,” Tiểu Nhiên thì thầm, chỉ vào một đoạn sách.

Hàn Dịch nghiêng người, cúi xuống, giọng nhẹ nhàng giải thích: “Cô nhìn theo cách này sẽ dễ hiểu hơn. Đây là mối liên hệ giữa sự kiện và nguyên nhân… thấy chưa?”

Tiểu Nhiên nhìn vào sách theo hướng Hàn Dịch chỉ, tim bỗng nhói lên một cảm giác ấm áp. Cô mỉm cười: “À, cháu hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhiều.”

Hàn Dịch cũng cười, nhưng cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Không có gì. Cháu thích khi cô hiểu bài.”

Khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn qua những hành động nhỏ nhưng chân thành. Tiểu Nhiên nhận ra rằng, trong từng lời giải thích, từng cử chỉ đưa sách, Hàn Dịch luôn để ý đến cảm nhận của cô, muốn cô hiểu bài một cách dễ dàng nhất. Cô cảm thấy rung động trước sự quan tâm thầm lặng ấy, nhưng vẫn giữ trong lòng, e dè và ngây ngô như một đứa trẻ.

Một lúc sau, Tiểu Nhiên nhận ra mình quên mang bút. Cô hơi loay hoay, mắt liếc quanh bàn. Hàn Dịch thấy vậy, liền rút bút của mình, đưa cho cô: “Cô dùng bút của cháu nhé. Không sao đâu.”

Tiểu Nhiên nhận bút, cảm giác tim mình ấm lên. Cô khẽ mỉm cười, ngượng ngùng: “Cảm ơn cậu… cậu lúc nào cũng chu đáo quá.”

“Cháu chỉ muốn cô tiện lợi thôi,” Hàn Dịch đáp, giọng nhỏ nhưng ấm áp.

Họ tiếp tục học, thỉnh thoảng trao đổi cách viết, cách ghi chú, cách tìm thông tin. Tiểu Nhiên nhận thấy sự quan tâm của Hàn Dịch không chỉ qua lời nói, mà còn qua những hành động nhỏ, âm thầm, nhưng đầy chăm sóc. Cậu luôn để ý cô có đủ bút, đủ sách, không để cô phải vất vả.

Buổi học kéo dài đến khi ánh chiều hắt qua cửa sổ, chiếu lên những trang sách, tạo thành những dải sáng vàng nhạt. Tiểu Nhiên nhìn ra ngoài, thấy lá vàng rơi lác đác, nhấc cuốn sách lên, thở dài nhẹ nhõm.

“Chúng ta học cả buổi mà cũng không thấy mệt nhỉ?” cô nói, cười khúc khích.

“Đúng vậy, nhưng cháu thấy vui hơn khi có cô bên cạnh,” Hàn Dịch đáp, đôi mắt lấp lánh, không giấu được niềm vui.

Tiểu Nhiên đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô nhận ra rằng, không chỉ là việc học, mà chính sự quan tâm thầm lặng, sự đồng hành và những phút giây cùng nhau, đã khiến cô trân trọng Hàn Dịch nhiều hơn.

Khi thư viện chuẩn bị đóng cửa, Hàn Dịch đứng dậy, nhặt sách của mình và đặt lên bàn Tiểu Nhiên một cuốn truyện tranh nhỏ: “Cô cầm đi, đọc khi rảnh nhé. Đây là cuốn mà cháu nghĩ cô sẽ thích.”

Tiểu Nhiên nhận lấy, tim bỗng nhói lên một cảm giác vui sướng: “Cảm ơn cậu… cháu sẽ đọc.”

Hàn Dịch nở nụ cười e thẹn, cúi chào cô: “Cháu về trước đây. Ngày mai chúng ta học cùng nhau tiếp nhé.”

Tiểu Nhiên gật đầu, mắt long lanh: “Vâng, cháu đợi cậu.”

Khi bước ra khỏi thư viện, cô cảm thấy lòng nhẹ nhàng, hạnh phúc. Trong suốt buổi học, không có lời tỏ tình, không có cử chỉ quá lớn, nhưng sự quan tâm thầm lặng của Hàn Dịch đã khiến trái tim cô rung động. Cô nhận ra rằng, tình cảm thuần khiết không phải lúc nào cũng thể hiện qua lời nói, mà đôi khi chỉ là những hành động nhỏ, âm thầm mà sâu sắc.

Tiểu Nhiên cầm cuốn truyện tranh, bước chậm rãi về nhà, vừa đi vừa nghĩ: “Học chung với Hàn Dịch… thật ra không chỉ là học. Cháu nhận ra… cháu thích cảm giác được cậu quan tâm, được cùng cậu ở bên. Nhưng… cháu chưa dám nói ra.”

Trong khi đó, Hàn Dịch về nhà, cầm tay cuốn sách, tự nhủ: “Cháu thích khi cô cười, thích khi cô hiểu bài, thích khi cô nhận ra sự quan tâm của cháu. Nhưng… chưa đến lúc nói ra. Chỉ cần cô biết… và chúng ta cùng nhau học, cùng nhau lớn lên.”

Những buổi học chung trong thư viện trở thành thói quen, nhưng cũng là những khoảnh khắc quý giá, nơi trái tim hai đứa trẻ học cách cảm nhận sự quan tâm, thấu hiểu, và những rung động đầu đời. Mỗi lần trao đổi sách vở, mỗi lần đưa bút hay chỉ dẫn một cách nhẹ nhàng, đều khiến tình cảm giữa họ sâu sắc hơn, nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ, tinh khôi.

Và khi ánh nắng cuối ngày rọi qua cửa sổ, soi lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn đang chăm chú đọc sách, họ đều nhận ra một điều: tình cảm của tuổi thơ không cần lời tỏ tình, mà chỉ cần sự quan tâm âm thầm, sự đồng hành, và những phút giây giản dị bên nhau, là đủ để trái tim rung lên, ngọt ngào và ấm áp.

Tiểu Nhiên và Hàn Dịch, qua những buổi học chung, đã bắt đầu hiểu rằng: tình bạn thuần khiết, sự quan tâm thầm lặng, và những cử chỉ nhỏ bé, chính là nền tảng cho tình yêu đầu đời, ngây thơ nhưng sâu sắc, và sẽ theo họ lớn lên trong những năm tháng tuổi học trò đầy ắp kỷ niệm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×