bên sông mùa lúa chín

Chương 1: Ngày trở về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng còi xe khách vang lên chói tai, rồi khựng lại giữa con đường làng đầy bụi đỏ. Minh bước xuống, kéo theo chiếc vali đã bạc màu, tay còn cầm túi quà bánh gửi cho mẹ. Hơi nóng tháng tám quấn lấy người, hương lúa đang thì chín vàng phảng phất trong gió.

Con đường làng vẫn hẹp như ngày nào, hai bên là hàng tre già rì rào, bóng lá đổ xuống mặt đất loang loáng. Xa xa, những mái nhà ngói đỏ nhấp nhô bên vườn chuối, vườn cau. Cách mấy bước chân là cây đa đầu làng – vẫn đứng đó, rợp bóng, tán lá to như muốn che cả khoảng trời xanh.

Minh đứng lặng một lúc lâu, như để nghe lại tiếng thì thầm của những năm tháng cũ. Mười năm trước, chính con đường này anh đã hăm hở bước đi, quyết tâm rời khỏi cái làng nhỏ bé để lên thành phố, với một niềm tin ngây thơ rằng tương lai chỉ có thể bắt đầu từ nơi ồn ào, sáng đèn. Hôm nay, anh trở về, chẳng phải với vòng hoa chiến thắng, mà là với một trái tim đầy vết xước.

– Minh đó à? – tiếng bác Lợi, hàng xóm, cất lên từ bờ rào tre.
Minh mỉm cười gật đầu, đáp lời, cố giấu đi sự ngượng ngùng.
– Ừ, cháu mới về, bác ạ.
– Về hẳn hay nghỉ ít hôm? – Bác hỏi, mắt hiền hậu.
– Chắc là… nghỉ một thời gian ạ.

Bác Lợi không hỏi thêm, chỉ gật đầu cười, như hiểu rằng có những chuyện không cần lời giải thích. Ở làng quê, người ta thương nhau bằng cái nhìn và sự im lặng nhiều hơn là tra hỏi.

Minh kéo vali đi tiếp. Qua khỏi cây đa, anh thấy bến sông hiện ra, nước lấp lánh ánh nắng. Những đứa trẻ đang nô đùa, tiếng cười vang vọng cả một khúc bờ. Có đứa quay lại nhìn anh, cười toe, rồi hỏi to:
– Anh là ai thế?
– Anh là… người làng này. – Minh đáp, rồi tự bật cười với chính mình.

Cánh cổng nhà mở ra, tiếng chó sủa vang rồi ngừng hẳn khi nhận ra chủ. Mẹ anh bước ra hiên, đôi mắt nheo lại vì nắng, rồi mở to khi thấy con trai.
– Minh! – Bà kêu lên, vừa mừng vừa xúc động.
Minh buông vali, bước nhanh đến ôm mẹ. Mùi mồ hôi lẫn mùi bồ kết trên tóc bà quen thuộc đến nao lòng.
– Con về rồi đây, mẹ.

Bữa cơm trưa hôm ấy giản dị: bát canh cua đồng, đĩa cà pháo muối, con cá rô đồng kho tương. Minh ăn chậm rãi, như để giữ lâu hơn vị quê trong miệng. Mẹ anh hỏi vài câu về công việc, anh chỉ trả lời ngắn gọn. Không phải anh không muốn kể, mà vì sợ mẹ buồn nếu biết anh đã thất bại thế nào.

Chiều xuống, Minh ra sân, ngồi trên chiếc ghế tre cũ, nhìn ra cánh đồng lúa chín vàng trải dài đến tận chân trời. Gió đưa mùi hương thoang thoảng, nhẹ như một cái chạm vào ký ức. Anh nhớ những buổi trốn học cùng lũ bạn đi bắt cá, nhớ tiếng gọi í ới của Lan – cô bé hàng xóm có đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ.

Không biết giờ này Lan còn ở làng hay đã đi xa?

Minh bất giác đứng dậy, bước ra con đường dẫn đến bến sông. Mặt nước lăn tăn, ánh nắng chiều nghiêng vàng óng. Một bóng người con gái đang cúi xuống giặt áo bên mép nước. Tiếng nước vỗ nhịp vào thuyền nhỏ, tiếng chim gọi nhau từ bờ tre. Cô gái ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của Minh.

– Anh Minh? – Giọng cô khẽ run, pha chút ngạc nhiên.
– Lan… – Anh gọi tên cô, giọng chậm rãi, như sợ nếu nói to, ký ức sẽ tan biến mất.

Hai người đứng nhìn nhau, giữa chiều quê vàng rực, như thể thời gian đã dừng lại từ rất lâu, và hôm nay mới chịu trôi tiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.