Chiều muộn, ánh nắng đã ngả sang màu mật ong, rải xuống những tàu lá đa già xanh đậm. Cây đa đầu làng vẫn đứng sừng sững ở đó, rễ xòe ra như những con trăn khổng lồ ôm lấy mặt đất, tán lá xum xuê che kín cả một khoảng trời. Dưới bóng mát ấy là chiếc ghế đá cũ kỹ, nơi lũ trẻ con ngày xưa hay tụ tập chơi ô ăn quan, đánh chuyền.
Minh và Lan đi chậm dọc theo con đường nhỏ, tiếng dép cao su của Lan lẹp xẹp trên nền đất khô. Hai bên đường, ruộng lúa đang thì trĩu bông, gió thổi lúa nghiêng như sóng vàng.
– Anh về lúc nào vậy? – Lan hỏi, giọng nhẹ như gió chiều.
– Sáng nay. – Minh đáp, rồi ngập ngừng – Anh định ở lại… một thời gian.
Lan mỉm cười, không hỏi vì sao. Ở làng quê, người ta quen sống chậm và biết chấp nhận những khoảng im lặng.
Họ dừng lại dưới gốc đa. Trên thân cây, những vết khắc mờ mờ vẫn còn: chữ viết nguệch ngoạc của những đứa trẻ, những con số đếm tuổi, và cả trái tim nhỏ với hai chữ “M” và “L” ai đó đã khắc cách đây mười mấy năm. Minh nhìn, khẽ bật cười.
– Hồi ấy, ai khắc nhỉ?
Lan nghiêng đầu, mắt long lanh – Không nhớ à? Chính anh chứ ai. Hồi đó anh còn bảo: “Lớn lên, anh sẽ đưa Lan đi khắp nơi”.
– Ừ… mà cuối cùng anh đi một mình. – Minh thở dài, nụ cười chùng xuống.
Gió thổi, lá đa xào xạc như muốn che bớt sự ngượng ngùng. Lan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn sang con đường làng. Xa xa, mấy đứa trẻ đang chạy thả diều, tiếng cười của chúng vang vọng, trong trẻo đến mức làm lòng người dịu lại.
– Anh ở thành phố chắc vui lắm nhỉ? – Lan hỏi, như một câu xã giao.
– Vui… nhưng mệt. – Minh đáp ngắn gọn, đôi mắt thoáng một nỗi buồn khó giấu.
Họ ngồi xuống ghế đá, bóng cây đa ôm trọn hai người. Những mảng ký ức cũ cứ thế ùa về. Hồi đó, cứ tan học là cả nhóm lại tụ tập ở đây. Lan hay mang theo túi bánh đa nướng, Minh thì bày trò trèo lên cành cao để nhìn sang bên kia sông. Đó là những ngày không lo âu, không toan tính.
Lan chợt lấy trong giỏ ra một gói kẹo vừng, chìa cho Minh:
– Ăn đi, vẫn là kẹo của bà Lý bán ở chợ phiên đấy.
Minh cầm lấy, cắn một miếng, vị ngọt bùi quen thuộc lan ra, mang theo cả mùi của những mùa trăng cũ. Anh nhận ra, đã lâu rồi mình không ăn một thứ gì mà thấy thật sự ngon như vậy.
Mặt trời dần khuất sau rặng tre, bóng tối bắt đầu loang ra từ những bờ ruộng. Tiếng gà gọi nhau về chuồng, tiếng mõ trâu lốc cốc vọng lại từ xa. Lan đứng dậy, phủi bụi trên tà áo:
– Em về đây, tối còn soạn bài cho mai. Anh… rảnh thì qua chơi, mẹ em vẫn nhắc anh suốt.
– Ừ… để anh sang.
Lan bước đi, dáng người nhỏ nhắn dần khuất sau rặng tre. Minh ngồi lại dưới gốc đa, ngẩng nhìn tán lá xanh rì, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm: vừa bình yên, vừa tiếc nuối, như thể mình đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng trong suốt những năm tháng bon chen ngoài kia.
Anh biết, chuyến trở về này sẽ không chỉ là tạm nghỉ. Có lẽ, nó là khởi đầu của một điều gì đó mà chính anh cũng chưa gọi tên được.