bên sông mùa lúa chín

Chương 5: Lũ trẻ và lớp học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh dậy sớm. Trời vừa hửng, sương vẫn còn đọng trên những ngọn cỏ ven đường. Anh xách chiếc ba lô nhỏ, bên trong là mấy quyển truyện tranh cũ mà hồi trước mình hay đọc, rồi đi bộ sang trường tiểu học theo lời hẹn của Lan tối qua.

Trường học nằm ngay gần bờ sông, phía trước là sân rộng với cây phượng già và giàn hoa giấy. Những tiếng chim sẻ lích chích trên mái ngói khiến không gian thêm rộn ràng. Khi Minh đến, Lan đang đứng ngoài hiên, tay cầm xấp vở, vừa dặn dò một nhóm học sinh đang quét sân.

– Anh đến rồi à? – Lan mỉm cười – Lát nữa anh vào chơi với bọn trẻ nhé, chúng đang háo hức lắm.

Trong lớp, hơn hai chục đôi mắt sáng rỡ đồng loạt nhìn về phía Minh khi anh bước vào. Một cậu bé đứng lên reo to:
– Anh Minh! Hôm qua cô Lan nói hôm nay anh sẽ đến kể chuyện cho bọn em.

Minh bật cười, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn giáo viên. Lan ngồi ở bàn đầu, ánh mắt khích lệ. Anh bắt đầu kể cho lũ trẻ nghe câu chuyện “Chú Dế Mèn phiêu lưu ký” – câu chuyện mà hồi bé, anh đã mê mẩn. Giọng kể của anh không nhanh, nhưng đầy biểu cảm, khiến lũ trẻ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại cười khúc khích ở những đoạn hài hước.

Kể xong, Minh lấy ra mấy cuốn truyện tranh, đưa cho chúng chuyền tay nhau xem. Những bàn tay nhỏ xíu sờ lên trang giấy cũ, ánh mắt sáng lên như bắt gặp một kho báu. Một bé gái tóc tết hai bên thì thầm với Lan:
– Cô ơi, anh Minh kể chuyện hay lắm ạ.

Giờ ra chơi, Minh cùng lũ trẻ ra sân. Chúng rủ anh đá bóng, nhảy dây, rồi chơi trò “bịt mắt bắt dê”. Mồ hôi nhễ nhại nhưng tiếng cười vang khắp sân. Lan đứng từ xa nhìn, trong mắt lấp lánh niềm vui – hình ảnh ấy khiến Minh chợt thấy lòng mình nhẹ tênh, như thể anh vừa tìm lại một phần tuổi thơ đã bỏ quên.

Buổi trưa, Lan mời Minh ở lại ăn cơm cùng các thầy cô. Bữa cơm tập thể đơn giản: canh rau tập tàng, thịt rang, đĩa cà muối. Cả phòng ăn vang tiếng cười đùa, khác hẳn sự lạnh lùng nơi công sở mà Minh từng quen.

Trên đường về, hai người đi ngang qua bến sông. Nước sông lấp lánh dưới nắng, những con thuyền neo bên bờ lắc lư nhẹ. Lan chậm rãi nói:
– Anh biết không, bọn trẻ ở đây thiệt thòi lắm. Sách vở còn thiếu, đồ dùng học tập cũng vậy. Nhưng chúng vẫn rất ham học. Em chỉ mong có thể cho chúng nhiều hơn.
– Nếu cần giúp gì, anh sẽ làm. – Minh đáp, không chút do dự.

Lan quay sang nhìn, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió và tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền.

Buổi chiều hôm ấy, Minh về nhà nhưng tâm trí vẫn quanh quẩn ở lớp học. Anh nhớ những đôi mắt háo hức, tiếng cười trong trẻo, và cả giọng Lan khi nói về lũ trẻ. Anh nhận ra, đây không chỉ là một chuyến trở về, mà có thể là một khởi đầu mới – nơi anh tìm lại được chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.