Buổi sáng hôm ấy, nắng mới còn đọng sương trên từng tàu lá chuối. Minh theo mẹ ra chợ phiên để mua ít đồ. Chợ làng vẫn ở vị trí cũ, ngay bãi đất rộng ven sông, nhưng đông đúc và rộn ràng hơn trong ký ức của anh. Tiếng người rao hàng, tiếng cân đong, tiếng cười nói hòa lẫn mùi thơm của bún riêu, bánh cuốn, xôi đỗ.
Mẹ đi trước, dừng lại mua mớ rau, con cá. Minh thong thả bước sau, đưa mắt nhìn khắp những gian hàng. Đến quầy bán hoa quả, anh chợt nghe tiếng ai đó gọi tên mình:
– Anh Minh?
Quay lại, anh thấy Lan đang đứng đó, trong bộ áo bà ba màu xanh lam giản dị, mái tóc dài buộc gọn, trên tay ôm rổ cam tươi. Nụ cười của cô vẫn như xưa – ấm áp, khiến người đối diện thấy lòng nhẹ bẫng.
– Lan… Em cũng ra chợ à? – Minh khẽ cười.
– Em bán cam cho mẹ, xong tranh thủ mua ít đồ cho lớp. – Lan đáp, rồi chỉ vào túi sách vải bên vai – Lớp em có mấy bộ đồ dùng học tập hỏng, nên em mua thêm.
Họ đứng trò chuyện ngay giữa lối đi, mặc cho dòng người qua lại. Lan hỏi thăm về sức khỏe mẹ Minh, về chuyện anh ở lại quê bao lâu. Minh kể vài điều, tránh nhắc đến những tháng ngày căng thẳng ở thành phố.
– Chiều nay em có tiết dạy ở trường, anh rảnh thì sang chơi. Lũ trẻ nhớ anh lắm, cứ hỏi “bao giờ anh Minh về”. – Lan nói, ánh mắt lấp lánh.
– Anh rảnh, anh sẽ sang. – Minh đáp, cảm giác như được hẹn một cuộc gặp mà mình đã chờ đợi từ rất lâu.
Chợ tan, Minh xách đồ về trước. Chiều, anh đi bộ sang trường tiểu học – nơi hai người từng học chung. Ngôi trường vẫn là dãy nhà cấp bốn sơn vàng, mái ngói đỏ, chỉ khác là cây phượng đầu sân giờ đã lớn, tỏa bóng rộng. Tiếng đọc bài ê a vang ra từ lớp học cuối dãy.
Lan đang đứng trên bục giảng, giọng nhẹ nhưng dứt khoát, đôi mắt sáng khi nhìn lũ trẻ. Minh đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh ấy mà thấy lòng bình yên lạ. Anh nhớ hồi bé, Lan cũng hay đứng trước đám bạn, đọc to bài văn mẫu cô giáo giao.
Tan học, lũ trẻ ùa ra, thấy Minh thì reo lên:
– Anh Minh! Anh Minh về rồi!
Chúng vây quanh, kể đủ chuyện từ mùa hè vừa rồi đi câu cá, đến con diều ai làm to nhất. Minh cười, xoa đầu từng đứa, thấy trong mắt mình phản chiếu một hình ảnh khác: một người đàn ông từng mỏi mệt, nay bỗng muốn ở lại để vun đắp cho những điều giản dị này.
Lan thu dọn sách vở, nhìn Minh mỉm cười:
– Anh ở lại dùng cơm tối với mẹ con em nhé. Mẹ em chắc mừng lắm.
Minh gật đầu. Lần cuối cùng anh ăn cơm ở nhà Lan là hồi lớp 9, khi cả nhóm đi gặt lúa thuê giúp bác trai. Lúc ấy, nồi canh cua mẹ Lan nấu thơm lừng, khiến anh ăn liền ba bát cơm.
Tối hôm đó, căn bếp nhà Lan vẫn tỏa ra mùi thơm ấm áp. Mẹ Lan tóc đã bạc nhiều, nhưng nụ cười hiền thì vẫn nguyên vẹn.
– Lâu lắm mới thấy con về, ở chơi với Lan cho vui nhé. – Bà nói, giọng chan chứa tình cảm.
Bữa cơm giản dị với cá kho, rau muống luộc, bát nước mắm ớt đỏ tươi, nhưng Minh ăn ngon đến lạ. Ngoài sân, trăng rằm sáng vằng vặc, tiếng côn trùng rả rích.
Đêm ấy, khi tiễn Minh ra ngõ, Lan khẽ nói:
– Em mừng vì anh về. Dù chỉ là ít hôm… nhưng mừng lắm.
Minh nhìn vào mắt cô, muốn nói rằng mình sẽ ở lại lâu hơn, nhưng rồi chỉ mỉm cười. Trong lòng anh, câu trả lời đã rõ ràng hơn bao giờ hết.