Đêm. Mưa lất phất không ngừng, không phải là cơn giông dữ dội mà là một lời thì thầm lạnh lẽo kéo dài dọc theo những bức tường đá của Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Nơi đây, bị bỏ hoang suốt hai mươi năm sau vụ cháy bí ẩn, là một vết sẹo đen, một nhà thờ của những lời thì thầm điên loạn và cái chết.
Thanh đứng trong bóng tối dày đặc của bãi cây xương xẩu, ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng khuyết phản chiếu trên chiếc ba lô đã sờn cũ. Sự yên lặng ở đây nặng nề đến mức khó thở, một kiểu tĩnh lặng chỉ xuất hiện sau thảm họa. Cô, một nữ phóng viên điều tra sắc sảo nhưng mang trong mình gánh nặng của chứng rối loạn lo âu, đến đây vì sự cô đơn của một bi kịch gia đình cũ chưa bao giờ được giải quyết. Cô tin rằng vụ cháy năm xưa chỉ là bức màn che cho một Bệnh Án Đen Tối khủng khiếp hơn. Cô phải tìm thấy chìa khóa.
Thanh bước qua cánh cổng sắt gỉ sét và hàng rào thép gai. Làn khí lạnh lẽo từ sương mù như một bàn tay vô hình siết chặt lấy tâm trí cô. Chứng rối loạn lo âu lập tức tái phát, một tiếng vo ve văng vẳng bên tai: “Quay lại đi! Ngươi đang đánh thức những thứ đã ngủ yên! Ngươi sẽ bị nuốt chửng bởi sự thật!” Cô nhắm chặt mắt, dùng kỹ thuật thở sâu mà bác sĩ tâm lý đã dạy để lấy lại bình tĩnh. Từng bước chân cô chạm vào nền đất mục nát, nơi những tảng đá phong hóa và rong rêu chằng chịt.
Khuôn viên được bao bọc bởi những bức tượng đá với những biểu tượng khó hiểu, gợi lên cảm giác về một nghi lễ nào đó đã bị cắt ngang. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, bụi mục và một thứ mùi thum thủm đặc trưng của hóa chất khử trùng đã phai nhạt—mùi của sự tàn bạo y học. Mùi này gợi lại ký ức xa xăm, khiến cô buộc phải đẩy lùi sức sắc bén của lý trí để tiếp tục tiến sâu vào trong.
Thanh đi dọc theo hành lang tầng một. Những cánh cửa phòng bệnh đều bị khóa chặt, nhưng cô hướng thẳng tới căn phòng nằm sâu bên trong khu vực hành chính: Phòng Giám đốc. Cánh cửa gỗ sồi dày cộp bị khóa bằng nhiều ổ khóa cũ kỹ và một tấm niêm phong đã rách nát. Cô cẩn thận lấy cây vạn năng tự chế ra và bắt đầu công việc. Thanh không phải là một kẻ trộm, nhưng cô có sự kiên nhẫn của một thợ khóa lành nghề và sự quyết tâm của một người đang tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời. Sau gần mười phút vật lộn, ổ khóa cuối cùng cũng bật mở với tiếng "cạch" khô khốc, ngân dài trong hành lang tĩnh mịch.
Bên trong phòng Giám đốc, nội thất đã mục nát. Bàn làm việc, ghế da, và kệ sách đổ sập xuống nền nhà như những bộ xương bị phân hủy. Thanh bật đèn pin, tập trung tìm kiếm chiếc tủ sắt được giám đốc sử dụng để lưu trữ những tài liệu mật. Cô tìm thấy nó bị giấu kín trong một góc khuất, phía sau một tấm bản đồ sơ đồ cũ kỹ của khu điều dưỡng. Chiếc tủ sắt không khóa, nhưng được khóa bằng cơ chế khóa số tinh vi, có lẽ đã bị người nào đó mở lén trước cô. Cô dò tìm xung quanh và phát hiện ra một ngăn kéo bàn làm việc cũ kỹ có dấu vết bị cạy phá.
Trong ngăn kéo, cô phát hiện ra một tập hồ sơ láng bóng, có lẽ là tập tài liệu duy nhất không bị cháy hoặc mục nát. Tiêu đề viết bằng tay trên bìa hồ sơ màu nâu nhạt: "Bệnh Án Gốc: Dự Án Thần Kinh Số Bảy." Thanh lật nhanh. Cô bàng hoàng: những trang giấy vàng ố chi tiết hóa các phương pháp điều trị cực đoan đã từng áp dụng trên các bệnh nhân. Chúng không phải là chữa trị, mà là thử nghiệm phi nhân tính—tiêm thuốc chết sâu, sử dụng dòng điện cao áp để "tái cấu trúc tâm hồn". Đây là những ghi chép về việc cố gắng xóa bỏ ký ức và cảm xúc của con người, biến họ thành những con rối ngoan ngoãn.
Ở cuối trang báo cáo chi tiết nhất, một dòng chữ được gạch chân và viết bằng mực đỏ, dường như là nét chữ của một người đã bị giày vò đến cùng cực: "Tâm hồn đã bị phá vỡ, nhưng hắn ta vẫn còn thấy mọi thứ." Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Dòng chữ này cảnh báo về một người không bị xóa bỏ ký ức, mà bị biến thành một "kẻ chứa đựng" sự thật và nỗi căm phẫn. Thanh đưa tay day day thái dương, cố gắng đẩy lùi sự xâm lấn của nỗi sợ hãi và ám ảnh. Cô biết, đây chính là manh mối mà cô cần tìm, thứ liên kết tới bi kịch của gia đình cô.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác rung lên bần bật, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc. Thanh liếc nhìn màn hình, một bản tin khẩn cấp từ cơ quan báo chí cô đang làm việc đập vào mắt, nó chiếu sáng khuôn mặt cô giữa căn phòng tối om:
TIN CỰC SỐT: Cái chết kinh hoàng của Hoàng Sơn, con trai cựu giám đốc Khu Điều Dưỡng Ánh Dương. Nạn nhân được phát hiện với những vết thương tái hiện chính xác phương pháp thử nghiệm ác độc được gọi là "Liệu pháp Kích Thích Sự Căm Thù" từng được áp dụng hai mươi năm trước. Cảnh sát tin rằng đây là một vụ án mạng mang tính nghi thức trả thù.
Thanh đứng thẳng dậy, cơn lo âu lập tức bị thay thế bằng một luồng năng lượng lạnh lùng và dứt khoát. Kẻ giết người đã biến tội ác từ quá khứ thành sự thật ngay trước mắt cô. Hắn đang săn lùng con cháu của những kẻ từng tham gia vào tội ác tại Ánh Dương. Hắn đã sử dụng những gì được ghi trong "Bệnh Án Gốc" như một kế hoạch hoàn hảo.
Thanh siết chặt tập hồ sơ trong tay, nhận ra cô không chỉ đang điều tra một câu chuyện báo chí nữa, cô đã trở thành một phần của chuỗi án mạng này. Mục tiêu của cô giờ đây không chỉ là tìm kiếm sự thật gia đình, mà còn là ngăn chặn một kẻ sát nhân đang tái diễn lịch sử kinh hoàng. Khu Điều Dưỡng Ánh Dương đã trở thành chiến trường, và cuộc săn lùng chính thức bắt đầu ngay trong màn mưa lạnh lẽo này.
Cô vội vã thu dọn đồ đạc, giữ kín hồ sơ, và lẻn ra khỏi khu điều dưỡng như một bóng ma. Cô phải đưa bằng chứng này cho cảnh sát—nhanh nhất có thể, trước khi kẻ thủ ác kịp ra tay với nạn nhân tiếp theo.