bệnh án đen tối

Chương 2: Cuộc Gặp Lạnh Lẽo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh rời Khu Điều Dưỡng Ánh Dương, không phải bằng sự thanh thản, mà bằng một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô lao chiếc xe máy cũ kỹ qua màn mưa phùn, cố gắng đồng hóa những gì vừa tìm thấy. Tờ hồ sơ “Bệnh Án Gốc” dán chặt vào ngực cô, mang theo sức nặng của hai mươi năm tội ác và nỗi căm phẫn. Sự trở lại thành phố với những ánh đèn neon nhấp nháy, tiếng còi xe inh ỏi, càng khiến cô cảm thấy bị cô lập. Chứng rối loạn lo âu lại bắt đầu tấn công khi cô rời xa sự tập trung tuyệt đối. Cô cảm giác mọi người trên đường đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô lấm lem bùn của cô, nơi chứa đựng một bí mật chết người.

Cô đỗ xe trước trụ sở Cảnh sát Điều tra Hình sự (PC45). Dù đã quá nửa đêm, nơi đây vẫn sáng đèn và đầy căng thẳng. Thanh bước vào, làn da tái nhợt và chiếc áo khoác ướt sũng khiến cô trở thành tâm điểm chú ý ngay lập tức. Cô yêu cầu gặp người phụ trách vụ án Hoàng Sơn.

Sau mười phút chờ đợi trong phòng chờ lạnh lẽo, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc đã điểm bạc ở hai bên thái dương, đôi mắt sâu và mệt mỏi nhưng ánh lên vẻ quan sát sắc bén, như thể anh ta đã nhìn thấu mọi thứ trong căn phòng trước cả khi bước vào. Đó là Thám tử Minh, người được giao nhiệm vụ điều tra vụ án mạng gây rúng động dư luận.

“Cô là phóng viên Thanh?” Giọng Minh trầm và dứt khoát, không mang chút vẻ chào đón nào. Anh khoanh tay, tựa vào khung cửa, nhìn thẳng vào cô. “Cô có gì? Một câu chuyện độc quyền về hồn ma ở khu điều dưỡng bị bỏ hoang à?”

Thanh gần như phát cáu trước sự miệt thị hiển nhiên này, nhưng cô kiềm chế. “Không, tôi có bằng chứng. Một thứ liên kết vụ án hiện tại với quá khứ ở Ánh Dương.”

Minh nhếch mép. “Quá khứ nào? Một vụ cháy hai mươi năm trước? Cô nghĩ hung thủ chờ đợi suốt ngần ấy thời gian chỉ để thực hiện một vụ trả thù ‘mang tính nghi thức’ à? Cô đã xem quá nhiều phim rồi, cô Thanh.”

“Anh chưa xem hồ sơ của tôi,” Thanh đáp, đặt tập tài liệu nặng trịch lên bàn với một tiếng ‘thịch’ khô khan. “Nạn nhân Hoàng Sơn bị giết theo một phương pháp cụ thể. Một phương pháp được ghi chép chi tiết trong hồ sơ này, được gọi là ‘Liệu pháp Kích Thích Sự Căm Thù’. Nó không phải là ngẫu nhiên, thám tử Minh. Đó là một bản sao, một nghi thức.”

Minh tỏ vẻ không quan tâm, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào tập hồ sơ. Anh miễn cưỡng cầm nó lên, lật qua các trang giấy vàng úa chi chít những thuật ngữ y học lỗi thời, những sơ đồ não bộ bị vẽ nguệch ngoạc và các ghi chú về liều lượng điện giật. Anh dừng lại ở trang có dòng chữ mực đỏ: "Tâm hồn đã bị phá vỡ, nhưng hắn ta vẫn còn thấy mọi thứ."

“Tôi đã xem báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ của Hoàng Sơn,” Minh đột ngột nói, giọng anh trầm xuống, sự chế giễu biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng của một người đang đối diện với một sự thật khó chấp nhận. “Trên cơ thể nạn nhân có những vết kim chích được tiêm chất lỏng làm tê liệt các dây thần kinh cảm giác, cộng với các dấu vết bỏng điện cục bộ trên da đầu, giống hệt như những gì mô tả trong phần hai của ‘Liệu pháp Kích Thích Sự Căm Thù’ này. Đây là thông tin chưa từng được công bố.”

Thanh biết mình đã thành công. Sự liên kết đã được thiết lập, không phải bằng thuyết âm mưu, mà bằng những dữ liệu y học tàn bạo. “Hoàng Sơn là con trai cựu giám đốc khu điều dưỡng. Rõ ràng, kẻ giết người đang săn lùng những kẻ đã tạo ra Bệnh Án Gốc này.”

Minh thở dài, vuốt mặt. “Được rồi, cô Thanh. Cô đã làm được điều mà các nhà điều tra của tôi không thể—tìm ra nguồn gốc của sự tàn bạo này. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tin vào cái gọi là ‘bóng ma’ hay ‘linh hồn mắc kẹt’ của cô.” Anh đẩy chiếc hồ sơ lại phía cô, nhưng giữ lại một bản sao ảnh chụp một trang cụ thể. “Tôi cần cô. Cô biết lịch sử của Ánh Dương, cô có tài liệu này. Hãy giữ nó an toàn. Chúng ta hợp tác, không chính thức. Cô cung cấp thông tin, tôi cung cấp quyền truy cập.”

“Thỏa thuận,” Thanh gật đầu, cảm thấy một sự nhẹ nhõm căng thẳng. Đây là một con đường nguy hiểm, nhưng ít nhất cô không đi một mình.

Minh quay lưng lại, đi về phía bảng điều tra treo trên tường, nơi có ảnh Hoàng Sơn và một vài mẩu chứng cứ mờ ảo. Anh chỉ vào một bức ảnh chụp từ hiện trường. “Chúng tôi tìm thấy cái này. Giấu dưới lưỡi nạn nhân. Một thứ gì đó không giống như một manh mối mà giống như một chữ ký.”

Trong bức ảnh phóng lớn là một biểu tượng được vẽ bằng mực đen mờ, hình xoắn ốc kết thúc bằng một vòng tròn nhỏ. Thanh sững sờ. Cô nhận ra biểu tượng đó—cô đã nhìn thấy nó trong Khu Điều Dưỡng Ánh Dương, một biểu tượng nhỏ được khắc trên bản đồ sơ đồ sàn nhà mà cô lướt qua trong phòng Giám đốc. Đó là biểu tượng được đặt ở vị trí hầm mộ bí mật được đề cập trong bố cục truyện, một nơi chưa từng được cảnh sát điều tra.

“Đây là một chỉ dẫn,” Thanh thì thầm. “Kẻ giết người đang dẫn chúng ta đến Ánh Dương, đến nơi mà tội ác gốc thực sự bắt đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×