bệnh án đen tối

Chương 12: Mê Cung Của Bệnh Viện Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe bán tải cũ kỹ của Minh lao đi trong màn đêm, ánh đèn pha rọi sáng con đường đất gồ ghề rời xa khu vực Vọng Cảnh đang chìm trong khói tàn. Tín hiệu di động chập chờn buộc Minh phải lái xe thêm vài cây số mới có thể liên lạc với đồn cảnh sát. Anh đã gửi hồ sơ gốc (tệp USB) cho đội kỹ thuật qua kênh bảo mật, nhưng giọng nói của cấp trên qua điện thoại đầy rẫy sự hoài nghi và cảnh báo.

“Anh Minh, hồ sơ này quá hoang đường. Giả chết? Thực thể tâm linh? Chúng tôi cần xác minh. Lệnh của anh là đợi tiếp viện,” viên cảnh sát trực ban dứt khoát.

Minh tắt điện thoại, ném nó vào ghế phụ. Anh nghiến răng. “Đợi tiếp viện là để Linh chết. Hùng Duy Khánh biết chúng ta đã có hồ sơ gốc. Hắn sẽ hành động ngay.”

Thanh, sau khi vượt qua cơn đau đầu và sự kinh hoàng, đang cố gắng sắp xếp lại mọi mảnh ghép. Cô nhìn Minh, ánh mắt anh giờ đây không còn sự nghi ngờ mà thay bằng sự đồng cảm nặng trĩu và quyết tâm sắt đá. “Hắn chọn Bệnh viện Phục hồi chức năng cũ vì nó là nơi lý tưởng để kết nối tất cả mọi người,” Thanh phân tích. “Linh (bệnh nhân T), mẹ anh (người từng bị giam giữ/nhân chứng), và tôi (con gái của người lưu giữ hồ sơ). Hắn muốn nơi này trở thành một hộp cộng hưởng cho nghi thức cuối cùng.”

Họ đến Bệnh viện cũ lúc gần sáng. Khác với vẻ ngoài cổ kính và hoang tàn của Ánh Dương, Bệnh viện này mang vẻ lạnh lẽo, vắng lặng của một công trình kiến trúc bê tông đồ sộ bị bỏ hoang. Nó đứng sừng sững giữa bầu trời xám xịt, như một khối u ác tính của kiến trúc hiện đại, một mê cung của những hành lang dài và phòng bệnh trống rỗng, nơi lý tưởng để kẻ tâm thần chơi đùa với tâm trí con người.

Minh dừng xe cách bệnh viện một quãng. Anh nhớ lại những lần ghé thăm mẹ mình khi còn bé, những hành lang vô tận khiến anh cảm thấy lạc lõng và bị đe dọa. “Chúng ta sẽ vào bằng lối nào?” Thanh hỏi.

“Tầng hầm,” Minh đáp, giọng anh trầm xuống. “Mẹ tôi từng nói, nơi lưu trữ hồ sơ bệnh án cũ ở đó là lối thoát duy nhất cho những kẻ không còn đường lui.”

Họ đột nhập qua một cửa sổ bị hỏng ở tầng hầm. Ngay khi bước vào, Thanh cảm nhận được sự hiện diện của Mãnh mạnh hơn bao giờ hết, như thể năng lượng căm thù của nó đã hòa quyện vào vữa và thép của tòa nhà. Khác với Ánh Dương gây ra ảo giác về thị giác, nơi đây lại nhấn mạnh vào ảo giác âm thanh và cảm giác bị cô lập.

“Hắn đang đợi chúng ta,” Thanh thì thào, cô nắm chặt tay để kiểm soát chứng rối loạn lo âu đang trỗi dậy. “Hắn đã chuẩn bị những cái bẫy. Không phải bằng dây thép, mà bằng ký ức.”

Họ tiến vào hành lang tầng trệt, nơi dẫn đến khu vực điều trị chính. Ngay lập tức, một tiếng "xẹt" lớn vang lên, và giọng nói của Hùng Duy Khánh đột ngột phát ra từ hệ thống loa công cộng cũ kỹ của bệnh viện.

“Chào mừng, Thanh. Nữ phóng viên nhỏ bé. Ngươi nghĩ việc tìm ra hồ sơ gốc là chiến thắng? Không. Ngươi chỉ tìm thấy lời mời. Ta đã chuẩn bị một buổi trị liệu tâm lý đặc biệt cho ngươi. Hãy đến phòng Hồi tưởng. Nơi ký ức cha ngươi đã bị bóp méo, cũng chính là nơi Linh đang chờ đợi.”

Giọng nói dứt, hệ thống đèn khẩn cấp cũ kỹ của bệnh viện bắt đầu nhấp nháy liên tục, tạo ra hiệu ứng ánh sáng stroboscope kinh hoàng, biến hành lang thành một chuỗi ảo ảnh chớp nhoáng của những bóng ma bệnh nhân và những vết máu mờ nhạt. Thanh cảm thấy chóng mặt, toàn bộ thế giới xung quanh cô trở nên không ổn định.

Minh nắm chặt tay Thanh, kéo cô đi. “Hắn đang cố gắng làm rối loạn cảm xúc cô. Không được nhìn thẳng vào ánh sáng. Hắn muốn cô mắc kẹt trong cơn hoảng loạn.”

Họ chạy về phía "Phòng Hồi tưởng," một phòng trị liệu tâm lý chuyên biệt. Khi đi qua khu vực điều trị cũ dành cho trẻ em, Thanh buộc phải dừng lại. Một cảnh tượng rùng rợn được bày ra. Một chiếc giường bệnh bị bỏ lại, trên đó đặt một con búp bê bằng vải cũ kỹ, mặc áo bệnh nhân, bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Bên cạnh là một chiếc máy ghi âm đang phát lặp lại tiếng khóc thút thít của một đứa trẻ bị bỏ rơi, xen lẫn tiếng trách móc yếu ớt.

Thanh sững lại, cả người run rẩy. Đó là cảnh tượng cô bé Thanh bảy tuổi đã trải qua sau cái chết của cha, khi cô phải đối mặt với nỗi cô đơn và sự im lặng từ người mẹ đau khổ. Hùng không chỉ tìm hiểu vụ án; hắn đã nghiên cứu sâu về tâm lý chấn thương của Thanh.

“Hắn đang cố gắng kích hoạt chấn thương của tôi,” Thanh thều thào, nước mắt lưng tròng. “Hắn biết nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là bị bỏ rơi, là bất lực nhìn mọi thứ sụp đổ.”

Minh kéo cô đi mạnh hơn. “Cứu Linh quan trọng hơn ký ức. Hắn muốn cô mắc kẹt ở đây. Phải đi!”

Họ tìm thấy Phòng Hồi tưởng. Cánh cửa bằng thép nặng trịch bị khóa bằng một chốt điện tử. Minh dùng kiến thức kỹ thuật từ các cuộc điều tra cũ, phá vỡ hệ thống bằng cách đấu tắt hai sợi dây cáp đã cũ.

Bên trong, căn phòng hoàn toàn tối đen. Khi Minh bật đèn pin, họ thấy Linh đang bị trói chặt vào ghế giữa phòng, đầu cô đội chiếc mũ điện cực. Linh vẫn bất động, nhưng đôi mắt cô mở to, vô hồn nhìn thẳng lên trần nhà. Sợi dây điện chạy từ mũ điện cực lên trần nhà, nối với một máy phát tín hiệu lớn đặt trên đỉnh tủ sách.

Và ngay trên đỉnh tủ sách, Hùng Duy Khánh đã đứng đợi. Hắn mặc chiếc áo khoác bệnh viện cũ, chiếc mặt nạ phòng độc vẫn che kín mặt, và đang cầm thiết bị điều khiển Mãnh.

“Các ngươi đến quá chậm,” Hùng nói qua thiết bị méo mó, giọng hắn đầy vẻ đắc thắng và điên loạn. “Nghi thức đã bắt đầu. Linh là vật chứa hoàn hảo cho Mãnh. Và giờ đây, ta sẽ chuyển giao di sản căm thù này cho Linh… và cho ngươi, Thanh. Các ngươi sẽ trở thành những sứ giả hoàn hảo của sự hủy diệt.”

Hắn ấn một nút trên thiết bị. Mũ điện cực của Linh bắt đầu phát ra những tia lửa điện màu xanh, kèm theo một tiếng rít kinh hoàng. Linh gào lên một tiếng thảm thiết, không phải là tiếng gào của con người, mà là tiếng rít của sự căm hận thuần túy—tiếng rít của Mãnh đã chiếm hữu cơ thể cô. Cùng lúc đó, Thanh cảm thấy một luồng điện xé nát cơ thể cô, nỗi đau dữ dội và dữ dằn hơn bất kỳ cơn lo âu nào cô từng trải qua. Hùng Duy Khánh nhắm thẳng thiết bị điều khiển vào Thanh, cười man rợ qua lớp mặt nạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×