Cánh cửa hầm bằng thép gỉ sét đóng sập, phát ra tiếng động vang vọng như một bản án cuối cùng, nhốt Minh và Thanh hoàn toàn bên trong bộ khung than đen còn sót lại của ngôi nhà gỗ Vọng Cảnh. Nhiệt độ bên trong tăng lên nhanh chóng, không khí trở nên ngột ngạt và nặng mùi tro bụi, hóa chất, cùng một thứ mùi tanh tưởi, lạnh lẽo, gợi nhớ đến sự ám ảnh. Minh bật đèn pin. Tầm nhìn bị hạn chế bởi lớp khói mỏng và lớp bồ hóng dày đặc bám trên mọi bề mặt. Anh kiểm tra cánh cửa hầm; nó bị khóa chặt bằng một chốt kim loại được gia cố từ bên ngoài, hoàn toàn không thể phá hủy bằng sức người.
“Hắn không định giết chúng ta bằng lửa hay khói ngay lập tức,” Thanh nói, giọng cô khô khốc, khuôn mặt nhợt nhạt và lấm lem. Cô vẫn cảm thấy cơn đau đầu như búa bổ, dư chấn từ sự căm hận cực đoan của Mãnh vẫn đang giằng xé cô. Cô đã nhận ra ý đồ của Kẻ Sát Nhân. “Hắn muốn tôi phải nhớ lại sự thật cuối cùng. Hắn đã nói, tôi là chìa khóa.”
Minh dùng đèn pin rọi vào bốn bức tường khung xương còn sót lại. “Đây không phải là nhà tù vật lý, Thanh. Đây là nhà tù ký ức. Cô là chìa khóa mở đường sống. Nếu cô không nhớ ra chìa khóa mà cha cô giấu, cả hai chúng ta sẽ chết ngạt vì nỗi sợ hãi và Linh cũng sẽ mất. Hắn cần thời gian cho nghi thức cuối cùng.”
Thanh nhắm chặt mắt, cô cố gắng đẩy lùi cơn đau và tập trung vào ký ức cuối cùng về cha cô, lời nói của ông ấy trên cuộn băng cũ: “Chìa khóa nằm trong hồ sơ đó.” Cô nhớ lại đêm bi kịch xảy ra vụ cháy, cảm giác ngột ngạt và sợ hãi. Cô bé Thanh bảy tuổi đã trốn dưới gầm giường, nhìn thấy cha mình loạng choạng đi vào phòng làm việc, tay cầm một tập tài liệu, khuôn mặt đẫm mồ hôi. Cô nghe thấy tiếng ông thì thầm, giọng khản đặc vì ho và tuyệt vọng: “Đừng sợ con gái. Cha phải giấu nó. Họ sẽ đến lấy nó. Họ sẽ lấy đi sự thật.”
“Phòng làm việc!” Thanh đột ngột hét lên, chỉ vào góc phòng nơi họ tìm thấy chiếc máy ghi âm đã cháy. “Cha tôi không giấu tài liệu ở đó. Ông ấy đã đi qua đó, nhưng ông ấy để lại một dấu hiệu.”
Minh ngay lập tức chuyển hướng đèn pin. Ánh sáng mạnh mẽ cắt qua lớp bồ hóng dày đặc. Trên bức tường than đen bị ám khói, dưới góc chiếu nghiêng của ánh đèn, Minh nhận ra có một mảng tường nhỏ sạch hơn các khu vực xung quanh một cách bất thường. Khuôn khổ của mảng tường đó, dù đã bị cháy sém, vẫn giống hệt khung ảnh gia đình đã từng được treo ở đó hai mươi năm trước.
“Đó là bức ảnh gia đình chúng tôi,” Thanh run rẩy nói, nước mắt chảy thành hai vệt trên khuôn mặt lấm lem. “Cha tôi đã tháo bức ảnh và dùng nó như một mật mã để đánh lừa kẻ săn lùng.”
Minh cẩn thận dùng lưỡi dao găm cạy bức tường ở vị trí đó. Lớp vữa cũ sụp đổ dễ dàng, lộ ra một hốc tường nhỏ. Bên trong, là một hộp thiếc nhỏ bị cháy xém nhưng vẫn nguyên vẹn. Minh mở hộp. Bên trong không phải hồ sơ giấy, mà là một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ và một chiếc USB nhỏ bằng ngón tay. Chiếc USB đã được cha Thanh bao bọc cẩn thận bởi một lớp cao su chống cháy tự chế.
“Đây là chìa khóa,” Minh nói, tay anh run rẩy. Anh nhanh chóng cắm USB vào máy tính bảng.
Màn hình hiện lên một tập tin duy nhất: BÁC SĨ T.H. – BỆNH ÁN GỐC. Đọc lướt qua hồ sơ, cả hai đều kinh hoàng. Tên của bác sĩ cấp dưới đã bị ám ảnh bởi quyền lực của Liệu pháp Căm Thù không ai khác chính là Bác sĩ Hùng, người được cho là đã chết trong vụ cháy Ánh Dương, nhưng tên thật của hắn là Hùng Duy Khánh. Hắn chính là người đã tạo ra Mãnh bằng cách cố tình bơm cảm xúc hận thù cực đoan vào Linh. Hồ sơ còn chứa hàng loạt video và ảnh chụp lén lút về các phiên điều trị tàn bạo của Hùng.
“Hùng đã phát triển một phương pháp mới: Liệu pháp Hóa Cảm Xúc. Hắn không chết trong vụ cháy. Hắn đã giả chết để trốn tránh pháp luật và mang theo thiết bị điều khiển Mãnh. Hắn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, sử dụng Hội Vết Sẹo làm bình phong.”
“Hùng Duy Khánh,” Minh nghiến răng. “Hắn dùng Hội để che giấu và dùng Linh để trả thù cá nhân. Hắn muốn cô tìm ra sự thật này ngay tại nơi cha cô chết để hắn có thể hoàn tất nghi thức cuối cùng: khiến cô thừa nhận nỗi sợ hãi di truyền của mình và bị Mãnh chiếm hữu hoàn toàn.”
Minh ngước nhìn lên trần nhà. Khói đã bắt đầu dày đặc hơn, gây khó thở. Thanh nhặt chiếc nhẫn bạc trong hộp thiếc lên. Đó là nhẫn của mẹ cô, nhưng mặt nhẫn có chạm khắc một biểu tượng mặt trời bị gạch chéo. Thanh nhớ lại một chi tiết vụn vặt từ thời thơ ấu: cha cô từng nói: “Nếu có chuyện gì, con hãy dùng biểu tượng này. Nó là chìa khóa để ánh sáng lọt vào.”
Họ tiến đến cửa sổ phòng làm việc, một khung gỗ đã bị cháy rụi, bị khóa chết từ lâu. Minh cố gắng phá lớp kính dày bằng báng súng nhưng không thành công. Thanh đưa chiếc nhẫn bạc lên. Cô nhận thấy hình chạm khắc mặt trời bị gạch chéo khớp với một vết xước sâu trên khung cửa sổ. Cô đặt chiếc nhẫn vào vết nứt nhỏ đó. Ngay lập tức, một cơ chế bí mật được kích hoạt với tiếng "cạch" khô khốc. Khung cửa sổ bật ra một cách dễ dàng, mở ra một lối thoát chật hẹp, vừa đủ cho một người.
“Chúng ta thoát được rồi!” Minh hổn hển. “Nhưng chúng ta đã bị lộ hoàn toàn. Hùng biết chúng ta đã có hồ sơ gốc. Hắn sẽ nhắm thẳng vào điểm yếu của chúng ta.”
Thanh bò qua khung cửa sổ. Ánh sáng yếu ớt của trăng đêm bao phủ cánh đồng hoang lạnh lẽo. Cô quay lại nhìn Minh. “Không, Minh. Hắn sẽ nhắm vào mối liên hệ của hắn với Linh. Hắn cần Linh cho nghi thức cuối cùng. Hắn biết chúng ta sẽ đi đâu: bệnh viện cũ nơi Linh đang bị giam giữ.”
Minh gọi về đồn cảnh sát một lần nữa, nhưng tín hiệu yếu ớt. Hùng Duy Khánh đã cắt đứt mọi liên lạc ở khu vực này. Cả hai biết rằng họ đang đi sâu vào mê cung của một kẻ sát nhân tâm lý và siêu nhiên, và giờ đây họ đã có đủ thông tin để trở thành mục tiêu chính. Họ phải nhanh chóng tìm và cứu Linh trước khi nghi thức cuối cùng biến cô thành Mãnh mãi mãi, và Hùng sử dụng cô để hủy diệt Thanh.