bệnh trạng mơ ước

Chương 28: Chị, để tôi giúp chị


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong trạng thái nửa cứng, dương vật bất ngờ bật lên ngay trước mắt Từ Dĩ Dạng, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm.

Phần đỉnh ươn ướt, còn chưa hoàn toàn cứng hẳn, lại bị cậu dùng hổ khẩu bóp chặt phần đầu như tự hành hạ mình, rồi cô trông thấy thứ đó giống như bọt biển ngâm trong nước, bằng mắt thường cũng thấy rõ đang bắt đầu phồng to.

Lục Tẫn thuận theo tầm mắt của cô mà hạ xuống hàng mi đen nhánh xuống, gương mặt ửng đỏ, cắn lấy một góc vạt áo, để lộ cơ bụng rắn chắc căng đẹp.

“Là đeo như thế này.” Cậu vừa nói vừa dùng hai ngón tay tách rộng vòng tròn đó ra, phần hõm giữa ngón cái và ngón trỏ mô phỏng động tác đeo, từ trên xuống dưới lồng vào.

Cảnh tượng quá mức chấn động, Từ Dĩ Dạng há miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, hồi lâu không thốt ra nổi một chữ.

Cô ngây ngốc nhìn động tác của thiếu niên, vì lâu không chớp mắt nên vành mắt đều ửng đỏ.

Cậu cố gắng thử dưới ánh nhìn của cô, cuối cùng cắn áo len, ngửa đầu sang một bên, ánh mắt tan rã, mỉm cười áy náy với cô: “Nhưng hình như không đeo vào được.”

Quả thật là không đeo vào được, ở trạng thái hoàn toàn thì dùng vòng của hổ khẩu cũng khó, vòng tròn kia đương nhiên không thể lồng vào.

“Nhưng, đổi cách khác thì vẫn có thể đeo vào.” Tay cậu buông ra, cúi người, dáng người cao gầy như lồng giam bao trọn cô trong góc sofa, nắm lấy tay cô đặt dưới môi khẽ hôn, thì thầm: “Chị… để tôi ra ngoài, mềm rồi thì có thể đeo vào.”

Đôi môi của thiếu niên dán trên mu bàn tay cô, khi thốt ra một chữ nào đó, môi lưỡi khẽ mấp máy, như bắt chước âm thanh rắn thè lưỡi, chỉ là giọng điệu của cậu lại gần với âm thanh của con người hơn.

Từ Dĩ Dạng nghe mà toàn thân run lên, cổ họng khô khốc, nhớ tới lần trước đó, lại sinh ra ý muốn lùi bước: “Tôi… thôi vậy, lần sau hãy đeo.” 

Nói rồi định rút tay về, nhưng lại bị cậu giữ chặt không buông.

“À, suýt thì quên mất.” Cậu hoàn toàn phớt lờ sự từ chối của cô, bế cô đi về phía giường, mỉm cười nói: “Chị vẫn còn thiếu một thứ.”

“Thiếu… thiếu cái gì?” Cô nhìn chiếc giường càng lúc càng gần, hàng mi dày khẽ run lên vì căng thẳng, đầu ngón tay bấu chặt tay áo cậu.

Lục Tẫn ném cô xuống chiếc giường lớn mềm mại, tiện tay xoay ra món đồ giấu phía sau đồ trang trí ở đầu giường, chỉ lộ một góc mắt kim loại, cầm trong tay, mỉm cười với cô: “Còn cái này.”

Ánh mắt Từ Dĩ Dạng di chuyển theo món đồ trên tay cậu, khi nhìn rõ thì nét mặt lập tức cứng đờ.

Đó chính là thiết bị quay lén mà trước đó cô đặt ở đó.

Khi cô còn đang sững sờ, Lục Tẫn quỳ gối bò lên giường, túm cổ chân cô kéo xuống dưới thân mình, cúi đầu nhìn vào mắt cô, trong đó tựa như có một xoáy nước muốn nuốt chửng người ta, giọng nói dịu dàng đến mức quỷ dị: “Chị, ngoài những thứ này, chúng ta còn thiếu gì nữa?”

“Tôi…” Môi Từ Dĩ Dạng bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch thấy rõ bằng mắt thường.

Thì ra cậu đã sớm trông thấy, nhưng tại sao lại không nói?

Lục Tẫn nhìn khuôn mặt trắng toát của cô, đặt khối kim loại vuông trong tay lên môi cô, ánh mắt dịu xuống: "Tôi biết chị thích nhiếp ảnh, nhưng lúc này đừng để quay trúng mặt và thân thể của mình, tôi không thích chị bị người khác nhìn thấy, tốt nhất chị ngoan ngoãn ngậm nó trong miệng, hướng về phía tôi.”

Vật lạnh băng bị nhét vào miệng, Từ Dĩ Dạng cố đẩy ra, nhưng lại bị cậu dùng ngón cái và ngón trỏ chặn chặt, thế nào cũng không đẩy ra được.

“Chị đừng sợ, tôi biết chị muốn làm gì.”

Cậu cong mắt, trấn an cô: “Chị muốn ghi lại từng khoảnh khắc chúng ta ở bên nhau đúng không?”

Hình dạng của món đồ kim loại vừa khéo chặn kín toàn bộ đôi môi cô, khiến cô không thể thốt ra một lời, chỉ còn lại đôi mắt đen như nho run rẩy dữ dội nhìn cậu, như đang đồng ý với phỏng đoán của cậu.

Ánh mắt cậu lưu luyến nơi đôi mắt cô bị làn sương mờ che phủ, bị mê hoặc đến mức không kìm được hôn lên khóe mắt cô, giọng khẽ như muỗi kêu thì thầm: “Tôi cũng vậy, không muốn chị rời khỏi tầm mắt tôi dù chỉ một giây…”

“Mỗi lần chị đến gần hay ánh mắt rơi trên người tôi, tôi đều hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.”

Làn da trắng lạnh của cậu dần nhuốm sắc đỏ, men theo khóe mắt cô mà hôn xuống, giọng nói dần xen hơi thở gấp: “Chị biết không? Từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, chưa từng có lúc nào tôi không muốn nhìn chị.”

Có lẽ có thể gọi đó là cậu muốn giám sát cô, muốn mọi thứ của cô không chút ngăn trở mà hiện rõ trong mắt cậu.

Cậu gạt đi những lọn tóc ướt quấn quanh cổ cô, đặt nụ hôn run rẩy xuống cần cổ, rồi dừng lại trước xương quai xanh căng thẳng, hé môi để lộ hàm răng sắc, cắn lên phần xương nhô ra với lực như trêu ghẹo.

“Ưm…” Từ Dĩ Dạng chau mày, cắn chặt món đồ hình vuông có gắn camera siêu nhỏ trong miệng, bả vai bướm ẩn dưới gối cùng nhịp với hơi thở mà co giật, chuyển động.

Lục Tẫn mút ra dấu hồng trên xương quai xanh của cô, ngẩng đầu cắn lấy món đồ cô đang ngậm, tùy tiện ném xuống giường, chưa kịp để cô phản ứng đã nóng nảy nâng mặt cô lên, cúi xuống chặn môi cô.

Từ Dĩ Dạng theo bản năng khép chặt răng, nửa người bị cậu kéo dựng lên dựa vào đầu giường, khóe mắt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, không rõ là vì bị phát hiện hay vì nhận ra lúc này cậu toát ra thứ nguy hiểm khác hẳn khi tỉnh táo.

Ánh mắt cậu bất động rơi trên gương mặt cô, đôi mắt đen nhánh phủ mờ sương mông lung: “Lưỡi, thè ra.”

Từ Dĩ Dạng bị cậu liếm đến nhịp tim trong lồng ngực hỗn loạn, toàn thân nóng bừng, môi mím chặt không buông.

Thấy cô như vậy, cậu khẽ cụp mắt xuống, ôm chặt cô vào lòng, một tay bóp lấy đôi má đỏ bừng của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ chống mở hàm răng cô.

“Ưm.” Cô phát ra tiếng rên mũi nghẹn ngào, không quen với chiếc lưỡi của cậu thọc vào, muốn đẩy ra lần nữa.

Cậu mút lấy đầu lưỡi cô vừa thò ra, khác với sự vội vã thô bạo của cơn đói khát, nhân cơ hội chậm rãi quấn lấy, dẫn dắt cô tiến vào trong môi cậu.

Cảm giác ẩm mềm ấy thật kỳ lạ, khiến toàn thân cô mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực, nhất là khi thiếu niên chống một đầu gối vào giữa hai chân cô, gần như dùng tư thế giam cầm để chặn hết mọi đường tiến thoái của cô.

Tư thế này khiến cônhớ đến những con bướm trong phòng vẽ ở tầng ba, bị gai nhọn đâm xuyên qua thân thể, ngay cả việc run rẩy đôi cánh cũng trở thành điều xa xỉ.

Bả vai của Từ Dĩ Dạng căng cứng, thở dồn dập một cách mềm yếu, sau khi cảm thấy khó chịu lại bắt đầu giãy giụa: “Đủ rồi, đủ rồi, Lục Tẫn…”

Cô muốn cậu đừng hôn nữa.

Cảm giác này thật không ổn, cô không chỉ bị cậu khống chế, mà còn bị khơi dậy dục vọng.

Cô không thích cảm giác mất kiểm soát này, may mà cậu ngoan ngoãn nới lỏng lực đạo.

Vừa được thả ra, Từ Dĩ Dạng chẳng kịp nói gì thêm, như người vừa thoát khỏi cảnh chết đuối mà tham lam hít lấy luồng không khí mới, lại không nhận ra rằng phần thịt mềm mại bị ren siết chặt trên cơ thể mình cũng đang theo nhịp thở mà dâng lên hạ xuống, rung động theo từng hơi thở ướt át.

Rất đẹp.

Đẹp đến mức dù đã nhìn vô số lần, cậu vẫn không thể rời mắt.

Đôi đồng tử của thiếu niên chăm chú dán chặt vào cô, cúi đầu xuống, đầu ngón tay móc lấy chiếc nơ bướm màu đen tuyền trên xương mu của cô, nói với cô rằng:

“Chị gái mặc màu đen rất đẹp, giống như tôi đã nói trước đây, đẹp đến mức chỉ muốn đè chị xuống giường mà xé toạc.”

Khuôn mặt ửng hồng của Từ Dĩ Dạng đầy vẻ hối hận, vừa thở gấp vừa đưa tay che tầm mắt cậu, không muốn để cậu nhìn thấy.

Sớm biết sau khi say rượu cậu lại lẳng lơ như thế này, thì đã không nên liên tục ép cậu uống nữa.

Lục Tẫn khẽ bật cười, bị cô chặn tay thì men theo eo cô mà trượt lên, đầu ngón tay móc mở lớp ren mỏng màu đen tuyền.

Sắc hồng phớt mọng nước như quả vải được bóc tách, sắc trắng khiến tầm nhìn của cậu trở nên mờ ảo.

Cậu thật sự rất thích, thích đến mức gần như sinh ra cơn bạo liệt mất kiểm soát.

Muốn xé rách lớp vải mỏng manh ấy, muốn xuyên thấu vào cơ thể cô, có lẽ trong cơn mất kiểm soát, cậu sẽ khiến cô ngất ngay trên giường.

Từ Dĩ Dạng nhận ra sự hưng phấn mơ hồ của cậu, há miệng định nói.

Cậu dường như đã biết cô định nói gì, năm ngón tay bất chợt siết chặt, cảm giác mềm mại như gối mây cao su tràn ra từ lòng bàn tay.

“Ưm!” Khóe mắt Từ Dĩ Dạng lập tức dâng đầy những giọt lệ long lanh, cổ họng bật ra âm thanh yếu ớt khiến chính cô cũng thấy hoảng hốt.

“Giọng của chị rất mềm mại, tôi cũng rất thích giọng của chị.” Giọng cậu dịu dàng, nhưng tay lại vừa xoa vừa đẩy, mê đắm như thể muốn nghe thêm nữa.

“Ah…” Dưới đôi tay thành thạo của cậu, Từ Dĩ Dạng không kìm được mà ngẩng cao đầu, thắt lưng co giật mấy lần, mái tóc đen dài như lụa buông xuống, lộ ra vành tai đỏ bừng từ nền đen mờ.

Tiếng thở yếu ớt cô bật ra càng thêm nhu mì, như nghẹn trong tiếng khóc: “Nhẹ… nhẹ thôi…”

Lục Tẫn cúi người xuống, gương mặt nóng rực vùi vào bên cổ cô, giọng gần như thở than:

“Chị thở cũng rất hay.”

Đôi mắt long lanh như phủ nước của cô khẽ lay động, bị lòng bàn tay nóng bỏng của cậu làm cho cong người ra sau, tìm cách thoát khỏi tay cậu.

Cậu không buông tay, đôi môi lần theo làn da trắng nõn bên cổ cô, hơi thở rối loạn khẽ thì thầm:

“Chị có biết không? Ngay từ lần đầu tiên gặp chị, tôi đã muốn như thế này rồi.”

“C…ái gì?”

Lần đầu gặp mặt đã muốn như thế này ư?

Từ những động tác của cậu, ý thức của Từ Dĩ Dạng trở nên căng phồng, hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.

Cậu với vẻ mơ màng mỉm cười tìm đến môi cô, giọng nói quấn quýt mơ hồ, trong đó ẩn chứa một niềm vui kỳ lạ đang dâng lên:

“Hôm chị đến tìm tôi, chị mặc rất đẹp. Khi chị bước về phía tôi, vạt váy và mái tóc xõa bị gió thổi bay trong không trung, ánh nắng vàng rơi trên đôi mày khẽ nhíu của chị… rất đẹp.”

Vì thế, khi hôm đó cô cầm quạt hương đến tát cậu một cái, ý thức vì đau đớn còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã nóng lên trước, thậm chí còn khao khát bàn tay ấy lại chạm lên mặt mình lần nữa.

Rất dễ chịu.

Lục Tẫn hôn dọc theo môi cô rồi khẽ mút nơi da thịt trên cổ, giọng mang theo chút oán trách nhẹ nhàng nói với cô:

“Chị thật lợi hại, hôm đó đã chạm vào tôi đến mức tôi có phản ứng rồi, về nhà khó chịu suốt một thời gian dài.”

Vì thế, cậu đã sớm muốn làm tình với cô rồi.

Ở nơi cô không thể nhìn thấy, trong mắt Lục Tẫn đã bị cơn điên cuồng chiếm hữu, lực đạo trong tay từ chậm rãi dịu dàng đã dần tăng thêm vài phần bạo liệt.

Từ Dĩ Dạng không biết cậu đang nói tới ngày nào, cũng không biết khi nào mình từng chạm vào cậu.

Cô chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một lần đó là trong phòng vẽ, khi cô mượn danh nghĩa làm nghiên cứu để chạm vào cậu.

Vì thế, lúc này cô tự nhiên cho rằng, lần cậu nói chính là khi đó, hoàn toàn không ngờ “lần đầu tiên” mà cậu muốn nói lại là ở cổng trường cấp ba. Khi đó, cô mang theo oán hận mà đến, trước mặt bao người tát cậu một cái.

“Lục…” Toàn thân Từ Dĩ Dạng run lên vì bị cậu xoa nắn, khóe mắt lập tức tràn ra giọt lệ trong suốt, ẩn vào mái tóc đen bên thái dương. Tiếng thở gấp từ môi cô thoát ra dần nhuốm màu quyến rũ, như đang ngầm mê hoặc cậu.

Nghe thấy giọng cô gần như nghẹn lại, Lục Tẫn buông môi cô ra, ngẩng gương mặt góc cạnh tuấn tú lên, ánh mắt mang theo vẻ mông lung vô hại, thay cô nói nốt câu chưa trọn.

“Lục Tẫn.”

Theo tiếng cậu rơi xuống, chiếc cổ trắng ngần của Từ Dĩ Dạng bỗng kéo dài, tiếng rên bị nuốt xuống cổ họng. Cả người cô như đóa hoa trắng bị xé khỏi bức tường, xương bả vai khẽ run lên, làn da tuyết trắng nhanh chóng loang dấu hồng.

Bàn tay…

Bàn tay của cậu .

Bị dị vật chạm vào khiến cô hơi đau, chân mày nhíu lại. Trong cơn đau nhẹ còn xen lẫn cảm giác căng tức khiến toàn thân cô căng cứng.

Thiếu niên ấn giữ nơi đang run rẩy của cô, chạm đến sự ấm mềm ấy, những ngón tay thon dài khẽ run vài lần, đáy mắt dâng lên một vòng hơi ẩm, không kìm được mà thở gấp loạn nhịp.

Rất chặt.

Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng có thể không cần dựa vào tưởng tượng, không cần dùng những món đồ cô từng mặc để giải tỏa. Lần này là thật, tràn đầy sự bao bọc, mềm mại hơn cả bàn tay và đôi chân.

Nhưng lại quá chật hẹp, nếu vội vàng tiến vào sẽ khiến cô bị rách, nên cần đủ màn dạo đầu.

Cậu nhấc mí mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vừa nóng vừa ướt, đặc biệt trên gò má vốn trắng lạnh giờ lại ửng đỏ: "Chị, để tôi giúp chị.”

“Giúp… giúp gì?” Cô bị ánh nhìn của cậu làm tim run lên một nhịp tê dại, trong mắt đọng lại làn sương lệ trong suốt. Hai tay cô nắm chặt bàn tay đang quá đà của cậu, không cho tiếp tục thăm dò sâu hơn.

Lục Tẫn không nói, dùng hành động để trả lời. Cậu cúi đầu, môi mỏng dán lên xương sườn cô rồi trượt xuống, lướt qua chiếc rốn đang căng, cắn lấy viền ren đen mảnh mai như muốn kéo xuống.

Từ Dĩ Dạng đôi mắt mờ sương khẽ rũ xuống nhìn cậu, cổ họng như bị nhét một nắm tro khô, khô rát đến mức không thể thốt ra lời.

Động tác và giọng điệu của cậu tràn ngập ám muội.

Vì vậy, giúp cô thế nào, giúp cô cái gì… tất nhiên đã rõ ràng không cần nói thêm.

-

*Hổ khẩu: chỉ khoảng trống tròn giữa ngón cái và ngón trỏ

 


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×