Từ Dĩ Dạng không nghe rõ cậu đang nói gì, đôi môi tê dại tựa như đã mất hết cảm giác.
Bóng tối vốn dễ sinh ra mờ ám ẩm ướt, cô còn chưa kịp lấy lại hơi, đã phát hiện cậu lại cúi đầu hôn xuống, cô vội che môi nghiêng mặt đi:
“Lục Tẫn, đợi đã!”
Lời vừa dứt, môi cậu đã rơi xuống vành tai nóng ran.
Bị tránh đi.
Cậu mở mắt, ở góc độ cô không nhìn thấy mà chăm chú dõi theo vành tai ửng đỏ ấy, cúi xuống khẽ cắn lấy chóp tai cô, giọng điệu ấm mềm như mang theo dụ dỗ tiếp tục: “Đợi cái gì? Cửa xe đã khóa theo ý chị rồi.”
Bị liếm đến nỗi bả vai run rẩy, Từ Dĩ Dạng không nhìn thấy ánh mắt ngang ngược vô độ rơi trên người mình, cô che môi mở miệng:
“Tôi muốn vào nhà .” Giọng mềm đến chính cô cũng kinh ngạc.
Thiếu niên chậm rãi nâng mí mắt, ánh nhìn vô tình lướt qua nét xấu hổ trong mắt cô, giọng điệu vẫn ôn hòa như thường:
“Vậy thì chị đồng ý với anh, sau này không được gặp lại cậu ta nữa, anh sẽ mở cửa cho chị ra.”
“Ừm.” Cô che đôi môi tê dại, mơ hồ gật đầu.
Lục Tẫn buông tay đang giữ eo cô, xoay sang mở dây an toàn rồi thong thả ngẩng đầu:
“Đúng rồi, còn chưa nói với chị, anh không rộng lượng như vậy đâu, và anh không thích cậu ta.”
Cậu thích hay không thích thì liên quan gì đến cô, cô nào có yêu đương với cậu.
Từ Dĩ Dạng hoàn toàn không để tâm đến lời cậu.
“Chị rất ngoan.” Cậu cười, lại khẽ hôn lên má cô một cái rồi mới xuống xe.
Cậu vòng sang ghế phụ, phong độ giúp cô mở cửa:
“Về nhà rồi. Chị gái, chúng ta vào nhà thôi.”
Từ Dĩ Dạng mím môi bước xuống xe, đôi chân vẫn còn hơi mềm.
Cậu dịu dàng đỡ lấy cô, ân cần nhắc nhở:
“Chị cẩn thận.”
Cô trừng cậu một cái, thiếu niên lại cười ngây ngô vô tội.
Dì giúp việc nhận được điện thoại báo trước, tối nay hai chị em sẽ về ăn cơm, nên khi hai người về thì dì đã bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng ở cửa, dì lau khô tay bước ra hỏi hai người buổi tối muốn ăn gì đặc biệt.
Bây giờ vẫn còn sớm, còn vài tiếng nữa mới đến giờ cơm tối.
Từ Dĩ Dạng nói với dì muốn ăn trứng hấp, nói xong lại quay đầu hỏi Lục Tẫn:
“Cậu muốn ăn gì?”
Cậu vứt chiếc áo khoác vừa cởi, đứng bên bàn đảo tiện tay chọn một chai nước lạnh, liếc cô một cái:
“Giống tối qua.”
Dì cứ tưởng cậu thực sự muốn ăn giống tối qua, vui vẻ quay vào bếp làm, chỉ có Từ Dĩ Dạng đứng yên nhìn bóng lưng cậu uống nước đi lên lầu.
Qua một lúc lâu, cô mới chợt nhớ ra tối qua cậu đã ăn cái gì.
Rõ ràng nói là về nhà ăn cơm, nhưng từ khi lên lầu thì cậu không xuống nữa.
Cô nhắn tin cho cậu, cậu cũng không trả lời.
Từ Dĩ Dạng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lên lầu gọi cậu.
Gõ cửa vài lần không có tiếng động, cô thử mở khóa vân tay.
Cửa kêu “ting” một tiếng rồi tự động mở ra.
Bên trong không bật đèn, rèm cửa cũng kéo kín, cô nhìn không rõ định bật đèn.
Nhưng chưa kịp bật tiếng, môi đã bị một bàn tay lớn che lại kéo tuột vào trong.
Từ Dĩ Dạng ngước đôi mắt run rẩy, qua bóng tối mơ hồ thấy đường nét xương mặt ưu tú của thiếu niên, hơi thở nóng ẩm phả lên mặt, như có ảo giác bị liếm.
Trong ánh sáng mờ, cậu cúi đầu, khẽ hỏi:
“Chị, có muốn hôn không?”
Hai người đã từng làm chuyện thân mật, giờ cậu lại hỏi có muốn hôn không, bề ngoài như lịch sự nhưng bàn tay đặt nơi eo đã kéo váy cô lên, ngón tay lạnh lẽo như rắn bò trên đùi.
Từ Dĩ Dạng run rẩy cả vai gầy, không từ chối:
“Ừm.”
Được đáp lại, cậu mới rời tay che môi, nghiêng mặt ngậm lấy môi mềm của cô, đẩy vào, ép cô dựa lên cửa mà hôn.
Bao nhiêu lần rồi, Từ Dĩ Dạng vẫn không chịu nổi nụ hôn đầy xâm chiếm của cậu, quá mạnh mẽ, như muốn hút cạn hơi thở của cô, nhất là bàn tay kia đang cuốn váy kéo lên, cả nội y cũng bị đẩy đến xương quai xanh.
Cảm giác mát lạnh trên thân, cô theo bản năng muốn che lại.
Kết quả môi cậu nhanh hơn, cúi xuống theo cần cổ mảnh mai, ngậm lấy điểm đỏ hồng bị gió lạnh dựng lên.
Khi răng khép lại, đầu lưỡi liếm qua, mắt cô ầng ậc nước, đôi chân mềm nhũn suýt trượt xuống, may mà bị đầu gối cậu chen vào giữa, cô có thể ngồi trên chân cậu, nhưng cậu lại càng hôn dính chặt hơn.
Tựa vào cửa, Từ Dĩ Dạng ngửa đầu thở dốc, dưới nụ hôn và bàn tay khéo léo của cậu, cảm giác căng tức như bị bóp chặt cổ họng, toàn thân nóng bừng, đến khi không chịu nổi thì đưa tay túm tóc cậu kéo mạnh ra sau.
“Đừng hôn nữa.” Giọng cô nghẹn lại trong hơi thở dồn dập.
Mà âm thanh mềm mại ấy vừa bật ra, liền bị răng cậu bất ngờ cắn xuống.
Đau đớn cùng dòng điện khoái cảm ập tới, cô thất thanh kêu lên, lại bị che miệng.
Trán thiếu niên tựa lên cằm cô, trong bóng tối tiếng thở mơ hồ còn ẩn chứa ý cười: “Suỵt, chị phải nhỏ tiếng thôi, bây giờ trong nhà không giống tối qua nữa, tiếng chị sẽ bị người ta nghe thấy đấy.”
Miệng thì bảo nhỏ tiếng, nhưng cậu lại tỉ mỉ hôn khắp cần cổ căng cứng, thong thả dùng răng nanh cắn gặm xương quai xanh nhô lên.
Từ Dĩ Dạng không đáp nổi, đầu óc trống rỗng, mắt lạc thần như sắp chết đuối, tay bấu lấy tay áo cậu còn run rẩy.
Lục Tẫn vòng tay bế lấy thân thể mềm nhũn của cô, xoay người bước vào trong.
“Bật đèn.”
Theo mệnh lệnh nhàn nhạt, căn phòng tối om lập tức sáng trưng.
Ánh sáng chói lóa phủ lên mắt cô, khiến cô khó chịu nhắm chặt lại, đến khi thân thể rơi xuống sofa mềm, mới cảm thấy trên người có bóng đen đè xuống.
Thiếu niên cúi trên thân cô, ánh nhìn thưởng thức dừng trên gương mặt đỏ ửng.
Đôi môi chị đỏ mọng, mềm mại, chiếc váy dài lệch lạc trên người, để lộ vòng eo trắng nõn chi chít dấu hôn cắn tối qua, cứ thế nằm ngang trước mắt, như bông hoa trắng tinh bị hái xuống, dày vò đến mức sắp trào nhựa.
Cậu bất chợt cúi đầu hôn lên xương sườn cô, đôi mắt nửa khép toàn là si mê cô không thấy được, giọng trầm thấp khẽ thở: “Rất đẹp.”
Từ Dĩ Dạng đã quen với ánh sáng chói, lập tức đẩy mặt cậu ra, ngồi dậy kéo váy bị cậu vén đến ngực.
Còn thiếu niên bị đẩy ra thì như con thú vô xương, ngã xuống cạnh chân cô, khóe mắt cong cong nhìn chăm chú dáng vẻ lúng túng của cô.
Đợi đến khi cô cài lại nội y vừa vào cửa đã bị tháo, cậu mới thong thả ngồi dậy, gương mặt tuấn mỹ môi đỏ như máu.
“Chị đến tìm anh có chuyện gì sao?”
Từ Dĩ Dạng bước xuống sofa, đi đến cửa nhặt điện thoại rơi dưới đất, quay người: “Xuống ăn cơm thôi, trước đó cậu không trả lời tin nhắn nên tôi lên gọi cậu.”
Nghe vậy, Lục Tẫn chỉ “ồ” một tiếng hờ hững, ngồi trên sofa cầm điện thoại trên bàn nhìn một cái, rồi ngẩng đầu ánh mắt chứa vẻ áy náy:
“Xin lỗi, anh không thấy, đã hiểu lầm chị rồi.”
Không biết cậu hiểu lầm cái gì, Từ Dĩ Dạng cắn môi tê rần, cười mắt cong cong, chẳng để bụng: “Không sao.”
“Không sao sao…” Cậu tắt máy tùy tiện ném sang bên, đứng lên đi về phía cô.
Bước chân cậu thong dong, nụ cười nở trên môi, nhưng mỗi bước lại như dẫm lên tim cô.
Cô bình tĩnh cầm chặt điện thoại đứng nguyên.
Lục Tẫn dừng trước mặt cô, nâng tay dùng ngón tay khẽ lướt qua môi sưng đỏ, giọng nhẹ nhàng xen lẫn mập mờ.
“Lần này là anh hiểu lầm, cũng vừa khéo bù lại hiểu lầm trước của chị.”
Từ Dĩ Dạng nghiêng mặt tránh tay cậu, để lại câu “Xuống nhanh đi” rồi mở cửa ra ngoài.
Lục Tẫn lười nhác dựa vào khung cửa không cản, chỉ nhìn bóng lưng dần xa rồi mới chậm rãi đi theo.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Từ Dĩ Dạng vừa ngồi xuống, Lục Tẫn cũng kéo ghế ngồi cạnh cô rất tự nhiên.
Cô liếc cậu một cái.
Dì đặt nồi canh nóng hổi lên bàn dài, bỗng thấy trên môi cậu có vệt máu, tưởng là bị va đâu đó:
“Ôi chao, cậu chủ bị sứt môi rồi, để tôi đi lấy hộp thuốc.”
“Không cần đâu, lát nữa sẽ khỏi.” Lục Tẫn cụp mắt bưng bát canh, ngăn dì.
Từ Dĩ Dạng liếc vết thương trên môi cậu.
Đó là do cô cắn.
Cô chẳng hề áy náy, còn dịu dàng khuyên như dì:
“Vết thương to thế, cứ bôi thuốc đi, kẻo để lại sẹo.”
Dì gật đầu, hai người đứng cùng một chiến tuyến.
Lục Tẫn ngẩng mắt nhìn gương mặt giả bộ của cô, đặt bát canh xuống, khẽ cười:
“Vậy ăn xong, chị bôi cho anh.”
Từ Dĩ Dạng im lặng, cúi đầu uống canh.
Tối đó sau khi dì rời đi, cô vừa lên lầu, chưa kịp về phòng thì bị Lục Tẫn ép vào hành lang mà hôn.
Như một thiếu niên vừa mới “khai trai”, ham muốn không biết mệt, như thể nghiện rồi.
Từ Dĩ Dạng chịu không nổi việc cậu ngậm môi mình quá lâu, đưa tay đẩy:
“Đừng hôn nữa, mai tôi phải đi học sớm.”
Trên người đã đầy dấu vết cậu để lại, thêm nữa thì cả tuần cô phải dùng che khuyết để giấu.
Lục Tẫn thuận tay giữ lấy bàn tay đặt trên vai cậu, buông môi rồi cúi đầu ngậm ngón tay cô, ngẩng mắt như hồ ly câu dẫn:
“Ngày mai mới là chủ nhật mà.”
Từ Dĩ Dạng bị liếm đến run rẩy, vội rút tay lại, dựa vào lan can:
“Tôi ở ký túc xá.”
Lục Tẫn ôm eo cô, vùi mặt vào cổ:
“Đừng ở ký túc, về đây ở cùng anh đi.”
“Không được.” Từ Dĩ Dạng từ chối.
Cậu khựng lại, chậm rãi ngẩng gương mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm cô:
“Tại sao?”
Cô mặt không đổi sắc:
“Ở trường có nhiều người quen biết cậu, tôi không muốn người khác biết quan hệ giữa chúng ta.”
Một khi bị phát hiện, bị đào sâu ra thì sẽ biết ba cô và mẹ cậu định tái hôn, hai người là chị em, thế nên cô lấy cớ này là tự nhiên.
Không rõ cậu có tin hay không, chỉ ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm, anh biết rồi.”
Từ Dĩ Dạng thấy cậu nghe lời, đưa tay xoa đầu dỗ như cún con:
“Ngoan.”
Thiếu niên dụi vào tay cô, hờ hững hỏi:
“Chị, tối nay ngủ một mình có sợ không, muốn ngủ cùng anh không?”
Là ngủ cùng, chứ không phải cậu ngủ sofa, cô ngủ giường.
Từ Dĩ Dạng nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, dưới ánh đèn chùm pha lê sáng rỡ nơi hành lang, bóng mi dài đổ xuống gò má cao, để lại khoảng tối sâu thẳm.
Cậu mỉm cười cúi đầu nhìn cô, chẳng thấy có gì sai khi ba mẹ hai bên sắp cưới, mà cô là chị sắp tới vẫn ngủ lại đây.
Giống như cậu hiện giờ, trong một ngày có thể chủ động hôn cô nhiều lần không kiềm chế, cậu đang thả lỏng chính mình, từng chút một nảy sinh lệ thuộc với cô, dù rơi vào vạn kiếp bất phục cũng chẳng nghĩ tới.
Ban đầu Từ Dĩ Dạng vốn không thích sự dính lấy này, tối nay chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng nghĩ một chút cuối cùng lại đồng ý ở lại.
“Được.”
Khoảnh khắc cô gật đầu, Lục Tẫn mỉm cười, cúi người bế ngang cô trở về phòng.
Cậu đặt Từ Dĩ Dạng xuống giường, lại cúi đầu hôn.
Hôm nay thực sự cô đã bị cậu hôn đến tê dại, vẻ mặt trống rỗng đưa tay đẩy gương mặt lăng xăng như cún con của cậu:
“Tôi buồn ngủ rồi, ngủ thôi.”
“Ừ, chị ngủ của chị, anh làm của anh.” Cậu không nghe lời buông cô ra, vẫn hôn tiếp.
Từ Dĩ Dạng cau mày, trong lòng hối hận vài giây, rồi cũng mặc kệ, nhắm mắt ngủ.
Khi cô nhắm mắt, thiếu niên ôm cô khẽ thì thầm mất mát: “Chị thật sự mặc kệ anh rồi.”
Trông như một đứa trẻ đợi được dỗ dành, nhưng lại ôm lấy cô như nghiện, áp gương mặt đỏ nóng vào cổ cô, từng chút thở dốc.