Xuống lầu thì dì đã dọn sẵn một bàn đầy thức ăn.
Khi còn đang đi xuống, Từ Dĩ Dạng đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh, bất kể là gương mặt hay khí chất đều khiến người ta không kìm được mà muốn che chở trong lòng.
Có lẽ cũng chính bởi gương mặt xinh đẹp đến mức thời gian cũng không nỡ để lại dấu vết này, Lục Lan mới có thể trở thành “bạch nguyệt quang” mà ba cô không thể quên, mới có thể trong lúc mẹ vừa mất đã vội vàng đưa bà ta về nhà.
Mà kể từ khi ba và Lục Lan ở bên nhau, ông ta cũng trở nên rất thích ăn mặc sao cho trẻ trung, trong khi thực tế vài sợi tóc bạc được vuốt ngược ra sau, là dấu vết mà năm tháng đã khắc sâu trong hàng mày khóe mắt.
Ông ta và Lục Lan đứng cạnh nhau chẳng hề hợp chút nào.
“Dạng Dạng.” Người phụ nữ nhìn thấy cô, mày mắt dịu dàng gọi một tiếng.
Từ Dĩ Dạng thu mi mắt dài, bước xuống, lễ phép gọi: “Cháu chào dì Lục.”
Lục Lan mỉm cười với cô: “Đừng khách sáo, sau này là người một nhà rồi, lại đây ngồi.”
Mấy người ngồi quanh chiếc bàn dài, bầu không khí không hề gượng gạo như tưởng tượng, trái lại còn khiến căn nhà vốn trống trải có thêm vài phần nhân khí.
Lục Lan dịu giọng hỏi: “Dạng Dạng hình như sắp tốt nghiệp rồi phải không, bây giờ việc học có căng lắm không?”
Trên mặt Từ Dĩ Dạng giữ nụ cười không đổi: “Vâng, cũng không bận lắm.”
Lục Lan lại hỏi: “Sau khi tốt nghiệp có dự định làm gì? Có muốn vào công ty không?”
Từ Dĩ Dạng lắc đầu khéo léo từ chối: “Cảm ơn dì Lục, cháu đã có công ty thực tập ưng ý rồi.”
“Vậy sao?” Rõ ràng trên mặt người phụ nữ thoáng hiện nét thất vọng.
Người đàn ông bên cạnh thấy bà ta lộ ra vẻ thất vọng thì khó chịu, liền gắp cho bà món ăn yêu thích, an ủi: “Con bé vốn chỉ thích nhìn ngó sự mới mẻ bên ngoài, không muốn bị bó buộc trong bốn bức tường của công ty, A Lan đừng bận tâm.”
Từ Dĩ Dạng nhìn hai người trước mắt, cúi đầu ăn cơm để che giấu khóe môi chẳng thể nâng lên nổi.
Lục Tẫn ít nói, phần lớn đều là Lục Lan dịu dàng trò chuyện, cô đáp lại, thỉnh thoảng xen kẽ giọng của người đàn ông.
Khung cảnh ấm áp đến mức dường như thực sự là một gia đình đầy đủ và hòa thuận.
Thế nhưng bất kể Lục Lan tỏ ra dịu dàng thân thiện thế nào, Từ Dĩ Dạng vẫn không thể nảy sinh một chút thiện cảm nào đối với hai người “đường hoàng vào cửa” này, đặc biệt là trong vài câu nói còn xen lẫn sự gượng gạo của ba.
Nam ôn nhu, nữ kiều diễm.
Họ giống như thật sự là đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ, đến tận khi đã sống cùng nhau mấy chục năm, còn người khác chỉ là khách qua đường, là chướng ngại phải trải qua trước khi đi đến đoạn kết tình yêu mỹ mãn của họ.
Nhìn cảnh ân ái trước mặt lâu dần, trong dạ dày cô bất chợt dâng lên cảm giác ghê tởm khó nói thành lời.
“Chị?” Bên tai vang lên giọng nói nghi hoặc của thiếu niên, xen lẫn trong tiếng trò chuyện của nam nữ, khẽ khàng như hơi thở.
Từ Dĩ Dạng ngẩn ra, rũ mắt xuống mới nhận ra thì ra chính tay mình đang vô thức đặt trên đùi Lục Tẫn, dùng sức bấu chặt.
“Xin lỗi.” Cô định thần nhìn mấy giây, rồi khẽ nói xin lỗi.
Muốn rút tay về, lại bị thiếu niên đột nhiên nắm chặt, rồi ép xuống đùi mình, đầu ngón tay lạnh lẽo ma sát, mang theo sự dung túng.
Đôi mắt cô khựng lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn qua.
Lúc này Lục Tẫn đã ăn xong, lười nhác dựa người ra sau ghế, cụp mắt như thể đang chơi điện thoại, nhưng thực tế lại đang mân mê ngón tay cô.
Dùng móng tay được cắt gọn khẽ lướt qua đường vân trong lòng bàn tay cô, như đang tìm đường tình cảm mà hôm nọ cô từng nói.
Phía trên là đôi nam nữ trung niên sắp kết thành gia đình, dưới bàn là đôi nam nữ trẻ tuổi sắp trở thành anh em, lại mập mờ ái muội.
Là cậu cam tâm tình nguyện, là cậu không chịu nổi cám dỗ, là cậu giống như Lạc Lâm, ngay cả thêm vài năm chờ đợi cũng không được.
Vậy tại sao cô phải nhìn họ hạnh phúc mỹ mãn ở trong căn nhà của mẹ, ngủ trong phòng của mẹ, dùng tủ quần áo từng thuộc về mẹ, trở thành một đôi vợ chồng ân ái?
Cho nên, để công bằng, cô cũng không thể chờ được.
Cảm giác buồn nôn trong dạ dày bất chợt dâng tràn đến cực điểm, lại nhanh chóng thoái lui, Từ Dĩ Dạng khẽ cong ngón tay.
Khi cậu nhìn sang, cô chớp đôi mắt hạnh đen trắng phân minh, con ngươi đen láy như thu hết ánh sáng của chiếc đèn chùm pha lê dài treo trên trần, nở nụ cười tươi sáng nhất trong ngày với thiếu niên.
Cô đang dụ hoặc ánh nhìn của cậu.
Ánh mắt Lục Tẫn dừng trên gương mặt dịu dàng của cô, cảm xúc thoáng qua lập tức bị nén xuống tận đáy mắt đen, cũng chậm rãi cong khóe môi.
Từ Dĩ Dạng cười với cậu một cái, quay đầu không nhìn nữa, rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Như thường lệ, Lục Tẫn ăn xong liền rời đi trước, Lục Lan vì ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng cũng mệt mỏi nên chẳng ở lại lâu trong đại sảnh.
Lạc Lâm tinh tế để bà ta lên lầu nghỉ ngơi trước.
Lục Lan đoán ông ta chắc muốn nói chuyện với Từ Dĩ Dạng, gật đầu rồi lên lầu.
Khi còn có người ngoài, bầu không khí giữa cha con vẫn tạm xem là ôn hòa, giờ chỉ còn lại hai người trong đại sảnh, xung quanh như đột ngột lạnh hẳn đi.
Lạc Lâm cởi áo vest đưa cho người hầu, quay đầu nhìn thấy cô con gái còn ngồi cách đó không xa.
Cô rất giống Từ Vân, giống đến mức đôi khi ông ta lại ngẩn ngơ nhớ đến người phụ nữ đã mất.
Từ Vân đã chết hơn một năm rồi, ông ta không muốn nhớ lại nữa.
Nhưng Lạc Lâm không tránh khỏi tức giận phiền muộn trong lòng, mở hộp thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa rít một hơi.
Trước đây ông ta không hút thuốc, bây giờ cũng chỉ hút vài hơi để nén cảm xúc.
Ngửi thấy mùi khói thuốc, Từ Dĩ Dạng theo phản xạ sinh lý thoáng khó chịu, từ tốn nuốt miếng quýt chua chát để đè xuống cảm giác nghẹn thở do khói thuốc.
Lạc Lâm lại rít thêm một hơi, im lặng chốc lát rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu không bận, tuần sau đợi ba và A Lan về quê, con cũng cùng đi.”
Đây không phải hỏi ý kiến, mà là thông báo.
Về quê làm gì, không cần nói cô cũng biết, là chứng kiến hôn lễ của họ, nhìn họ triệt để xóa sạch dấu vết mà người phụ nữ trước để lại.
Từ Dĩ Dạng ăn quýt, hàng mi dài khẽ rũ, không nói gì.
Chờ mãi không thấy cô đáp lại, Lạc Lâm dập điếu thuốc đã hút mấy hơi vào gạt tàn, lại hỏi: “Con có nghe thấy không?”
Từ Dĩ Dạng vốn rất ghét mùi thuốc, nên nhíu mày, gương mặt vô cảm nhìn ông gật đầu: “Con nghe rõ, không cần nhắc đi nhắc lại để con trả lời, dù sao câu trả lời của con cũng chẳng quan trọng.”
Lạc Lâm mấp máy môi, rồi như sực nhớ ra gì đó mà hỏi: “Bên ngoại con đã báo chưa?”
Nghe vậy, trên gương mặt trắng trẻo của Từ Dĩ Dạng hiện rõ sự châm biếm, cô nhìn ông ta: “Ngoại chẳng phải nên do ba đi báo sao? Người kết hôn là ba, đâu phải con.”
Kể từ khi mẹ mất, sức khỏe của ngoại ngày một suy yếu, đến giờ còn chưa thoát khỏi nỗi đau mất con gái, mà “người con rể tốt” lại nôn nóng muốn tái hôn, bà đã lớn tuổi, chưa chắc chịu nổi kích thích, vì thế chẳng ai thông báo cho ngoại cả.
Lạc Lâm nhíu mày, theo bản năng muốn rút thêm điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra mình đã hút một điếu rồi, bực bội xoa tóc: “Thôi, để về rồi nói.”
“Trời cũng không còn sớm, con nghỉ sớm đi.” Lạc Lâm đứng dậy, định lên lầu tắm rửa trôi mùi khói thuốc trên người.
Chưa đi được mấy bước, sau lưng chợt vang lên giọng con gái dịu nhẹ.
“Ba nhất định phải kết hôn này sao?”
Bước chân Lạc Lâm khựng lại, quay đầu nhìn con gái đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn ông ta giống hệt hồi nhỏ khi chờ ông ta, đầy mong chờ.
Đã lâu rồi, ông ta chưa từng thấy ánh mắt ấy từ con gái.
Lạc Lâm nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Dạng Dạng, ba đã nói với con rất nhiều lần rồi, phải kết hôn.”
Dù cho để phản kháng, cô đã từng làm đến mức tự tử, thì lời ông ta vẫn như cũ.
Hôn sự này phải thành, bằng mọi giá cũng phải thành.
Từ Dĩ Dạng nhìn gương mặt kiên định của ông ta, lòng chìm hẳn xuống.
Lạc Lâm ngừng một chút, như có ẩn ý: “Con người luôn phải nhìn về phía trước, không thể mãi đắm chìm trong quá khứ.”
“Con hiểu rồi.” Từ Dĩ Dạng cong môi, ngoan ngoãn chấp nhận lời ông ta: "Chúc ba tân hôn vui vẻ.”
“Ừm.” Lạc Lâm gật đầu, xắn tay áo, xoay người lên lầu.
Từ Dĩ Dạng nhìn theo bóng lưng ba, nụ cười trên mặt từng chút từng chút tan biến, để lại sự lạnh nhạt tự nhiên.
Ban đầu cô còn muốn chất vấn ông ta, còn nhớ hay không lời thề khi cưới mẹ, muốn khiến ông ta khó chịu trong lòng.
Nhưng bây giờ, cô thấy không cần thiết phải hỏi câu rõ ràng đến vậy.
Đàn ông đều bạc tình, dù chỉ một năm trước gia đình còn hòa thuận ấm êm, ông ta vẫn thương yêu vợ con, thì cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã đổi lòng.
Dù nói đổi lòng là chuyện thường tình, nhưng cũng không thể nhanh đến vậy.
Hôn lễ này sẽ không thể thành.
Một ánh nhìn dừng lại trên người cô, Từ Dĩ Dạng khẽ ngẩng đầu.
Trên lầu.
Thiếu niên chống hai tay lên lan can màu sữa, ngón tay rũ xuống, khớp xương thon dài, từ trên cao rũ mi mắt dài, dường như đang nhìn cô.
Không rõ cậu đã đứng đó bao lâu rồi.
Từ Dĩ Dạng mỉm cười với cậu.
Lục Tẫn nhìn gương mặt cười vô hại ấy, bất chợt nhớ tới dáng vẻ cô vừa rồi lạnh lùng không cảm xúc, kiêu ngạo như nữ thần trên bệ cao không cho phép vấy bẩn.
Cổ họng cậu ngưa ngứa khát khao, cũng nhếch môi cười.
Khả năng kiềm chế trước cô dường như càng lúc càng yếu.
Khi ánh mắt cô rời đi, Lục Tẫn hờ hững nghiêng đầu, vừa vặn thấy người đàn ông đang đi lên lầu.
Lạc Lâm không ngờ cậu ở đây, lấy làm ngạc nhiên, lập tức đi về phía cậu: “A Tẫn, bác đang định tìm cháu đây.”
Ông ta định thử dò xét thêm lần nữa, dù Lục Lan nói Lục Tẫn tôn trọng bà ta tái giá, nhưng ông ta vẫn thấy thiếu niên đối với mình lễ phép thì có, nhưng quá lạnh nhạt.
Chưa kịp lại gần, giọng dịu dàng nhạt nhẽo của thiếu niên đã vang lên.
“Bác Lạc, cháu nhớ đã nói rồi, cháu không thích mùi thuốc, phiền chú đứng xa ra.”
Bước chân Lạc Lâm khựng lại, nhớ ra lúc nãy dưới lầu mình đã hút một hai hơi thuốc: “Xin lỗi, là bác quên mất.”
“Ừ.” Lục Tẫn một tay đặt lên lan can ngọc màu sữa, mày mắt ôn hòa hỏi: “Bắc Lạc tìm cháu có việc gì?”
Lạc Lâm cân nhắc lời: “Chúng ta về nhà cũ, muốn hỏi cháu có đi không?”
Khóe mắt Lục Tẫn thoáng liếc thấy người dưới lầu đang cúi đầu gửi tin nhắn, điện thoại rung trong lòng bàn tay.
Cậu mỉm cười: “Ừ, cháu đi.”
Nói xong, cậu hơi nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: “Bác Lạc còn chuyện gì khác không?”
Nhận được đáp án khẳng định, Lạc Lâm yên tâm: "Không có.”
Lục Tẫn lịch sự nghiêng người sang bên.
Lạc Lâm tiếp tục lên lầu nghỉ ngơi.
Đợi ông ta đi rồi, cậu nhìn tin nhắn mới nhận được.
“Muốn ngủ với cậu.”
Ba chữ ngắn gọn, đầy ám muội.
Cơn ngứa ngáy trong cổ họng dường như lan tỏa điên cuồng khắp tứ chi, bàn tay phải cầm điện thoại bắt đầu run lên không kiểm soát, nhưng cậu vẫn điềm tĩnh liếc xuống dưới lầu, nơi có người đang đợi phản hồi, rồi xoay người đi vào phòng.
Dưới lầu, Từ Dĩ Dạng không chờ được hồi âm của Lục Tẫn, không khỏi nghi ngờ cậu không nhìn thấy tin nhắn, hay đang nghĩ cách từ chối?
Vừa nảy ra ý nghĩ đó, cô liền gạt bỏ.
Lục Tẫn tuyệt đối không thể không muốn, điểm này cô chắc chắn không sai.
Cô mím môi, đứng dậy đi lên lầu.
Phòng chính của Lạc Lâm và Lục Lan ở tầng ba, vì vậy giờ cô đứng trước cửa phòng Lục Tẫn, dùng vân tay mở khóa cũng sẽ không ai nhìn thấy.
Bước vào thì cậu không có ở đó, thậm chí đèn phòng cũng chưa bật.
Từ Dĩ Dạng bật đèn, thử gọi mấy tiếng tên cậu, không có ai đáp.
Vào phòng rồi mới phát hiện cậu đang tắm trong phòng tắm.
Không trả lời tin nhắn, nhưng lại đi tắm trước.
Đúng là người đàn ông phong tình.
Từ Dĩ Dạng bĩu môi, ngồi lên giường chờ Lục Tẫn bước ra.
Có lẽ vì gam màu phòng thiên về lạnh nhạt, nên khi chỉ có một người bên trong, bỗng thấy trống trải, chờ đợi khiến thời gian dài lê thê đến nỗi bất an.
Cô muốn tìm thứ gì đó để giết thời gian, liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa có kiểu dáng đặc biệt trong phòng.
Cánh cửa đó, dường như… chưa từng thấy mở ra?
Trước đây cô từng hỏi Lục Tẫn, cậu khi đó đáp rất tùy ý, nói là phòng chơi game.
Từ Dĩ Dạng nhìn cánh cửa trước mặt, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, không biết bao giờ cậu mới bước ra.
Nghĩ một lúc, cô đứng dậy, định vào phòng game giết thời gian.
Khi đi đến trước cửa, cô bỗng khựng lại nhìn kỹ cánh cửa, trong lòng thoáng lướt qua một cảm giác khó hiểu.
Bởi vì lúc này cô mới chú ý, cánh cửa này lại còn lắp cả khóa.