bếp lửa quê xưa

Chương 1: Bếp lửa ngày ấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Vy ngồi thu mình bên bếp lửa, đôi tay nhỏ xíu xoa nhẹ vào nhau để chống cái lạnh buổi sáng đầu đông. Ngọn lửa hồng bập bùng, hắt ra những vệt sáng nhảy múa trên tường đất, lan tỏa mùi khói nhè nhẹ, quen thuộc. Với cô bé, bếp lửa không chỉ là nơi giữ ấm, mà còn là trung tâm của cả thế giới tuổi thơ – nơi mọi câu chuyện, mọi tiếng cười đều bắt đầu.

Mẹ Hạ Vy đang quạt lửa, đôi mắt vẫn chăm chú vào nồi cơm đang sôi. Mùi hương gạo mới, hòa với mùi khói trầm, làm Hạ Vy cảm thấy bình yên vô cùng. Cô bé ngước nhìn lên trần nhà, nơi những thanh gỗ sẫm màu đã theo mẹ con cô suốt bao mùa lúa chín, và nghĩ về những ngày nắng ấm trên cánh đồng. Ở đó, cô chạy nhảy, lắng nghe tiếng gió thổi qua kẽ lá, và thỉnh thoảng nghe tiếng cười khúc khích của chính mình vang vọng.

Hạ Vy khẽ rùng mình khi cơn gió đầu đông lùa qua khe cửa. Cô nhớ lần đầu tiên mẹ kể về bếp lửa – rằng ngọn lửa này đã theo tổ tiên cô qua bao mùa mưa nắng, cháy lên để giữ ấm cho những đêm dài, để nấu những bữa cơm chan chứa tình yêu thương. Cô bé tự nhủ, mình cũng sẽ gìn giữ nó, như giữ những kỷ niệm tuổi thơ không bao giờ trở lại.

Ngoài sân, tiếng gà gáy khẽ vọng vào. Hạ Vy ngước nhìn ra, thấy những vệt sương sớm còn đọng trên lá, long lanh như những giọt ngọc. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương đất, hương cỏ, cảm giác như cả cánh đồng đều ôm trọn cô bé vào vòng tay của mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng tuổi thơ là những điều bình dị nhưng quý giá nhất – những điều mà sau này, dù đi đến đâu, cũng không thể nào quên.

Tiếng bước chân nhẹ của mẹ vang lên. Bà đưa cho Hạ Vy một bát cháo nóng, khẽ cười: “Ăn cho ấm, mai còn ra đồng với mẹ nữa đấy.” Hạ Vy nhận bát cháo, tay vẫn run run vì lạnh, nhưng lòng ấm áp lạ thường. Cô bé nghĩ đến buổi chiều hôm qua, khi cả xóm tụ tập bên bờ sông, ném đá, đùa giỡn, và tiếng cười của cô hòa cùng tiếng cười của mọi người. Thế giới ấy, dù nhỏ bé, lại lớn lao trong mắt Hạ Vy.

Khi bếp lửa rực lên cao hơn, Hạ Vy thầm hứa với chính mình rằng sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc này. Ngọn lửa đỏ hồng nhảy múa, ánh sáng lung linh soi bóng cô bé trên tường, như muốn nhắc nhở rằng tuổi thơ, dù ngắn ngủi, nhưng sẽ theo cô suốt cuộc đời. Và trong khoảnh khắc yên bình ấy, Hạ Vy nhận ra rằng bếp lửa không chỉ giữ ấm cơ thể, mà còn giữ ấm cho tâm hồn, cho những ký ức ngọt ngào của tuổi nhỏ, cho những ước mơ chưa kịp nói ra.

Bên bếp lửa ngày ấy, Hạ Vy học được rằng bình yên là khi biết trân trọng những điều giản đơn, và hạnh phúc bắt đầu từ những khoảnh khắc bé nhỏ, ấm áp mà ngỡ như tầm thường. Ngọn lửa tàn dần theo chiều, nhưng trong lòng cô bé, nó cháy mãi – cháy cho ký ức, cho niềm tin, và cho những ngày dài phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×