bếp lửa quê xưa

Chương 2: Tiếng trống làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm đó, Hạ Vy đang ngồi bên bếp lửa còn âm ấm, nghe tiếng trống làng vọng qua những mái nhà tranh. Tiếng trống đều đặn, ngân vang khắp xóm nhỏ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Cô bé rón rén chạy ra sân, đôi mắt long lanh trước cảnh sắc quen thuộc: cánh đồng còn đẫm sương, những giọt nước li ti đọng trên lá, ánh nắng yếu ớt chiếu qua, nhuộm vàng mặt đất.

Giữa tiếng trống vang vọng, Hạ Vy thấy một bóng người chạy dọc theo con đường đất đỏ. Cậu bé trạc tuổi cô, tóc đen mượt, bước chân nhanh nhẹn, gương mặt hồn nhiên nhưng ánh mắt lại sáng như tia nắng sớm. Người dân trong xóm gọi cậu là Lâm Khôi – một cậu bé mới chuyển về sống ở xóm bên. Hạ Vy chưa bao giờ gặp cậu, nhưng chỉ một cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm nhận được một sức hút lạ lùng, vừa tò mò vừa bỡ ngỡ.

Tiếng trống vang lên nhịp nhàng, như dẫn dắt hai đứa trẻ tiến gần nhau. Lâm Khôi dừng chân, nhìn Hạ Vy với ánh mắt đầy hứng thú. “Chào, mình là Khôi,” cậu bé nói, giọng trong trẻo, nhanh nhẹn. Hạ Vy khẽ cúi đầu, đỏ mặt: “Mình là Vy… Hạ Vy.” Câu chào ngập ngừng nhưng ấm áp, như một sợi dây vô hình kéo hai tuổi thơ lại gần nhau.

Cả buổi sáng hôm đó, họ cùng chạy dọc theo con đường làng, nhặt những chiếc lá rơi, nhìn những chú chim sẻ liệng qua bầu trời xanh. Lâm Khôi kể về ngôi nhà mới của mình, về con sông nhỏ sau vườn, nơi cậu bé đã từng bắt cá, tắm mát mỗi buổi chiều. Hạ Vy thì chỉ vào bếp lửa nhà mình, kể về những ngày cô ngồi bên mẹ, nhìn ánh lửa nhảy múa, nghe tiếng gió qua mái hiên, và về những câu chuyện mẹ thường kể lúc đêm xuống.

Tiếng trống vẫn đều đặn vang lên, như nhịp tim của cả xóm làng, nhịp tim của tuổi thơ đang rộn ràng. Dù mới gặp, hai đứa trẻ đã nhanh chóng tìm thấy sự đồng điệu trong những điều giản dị nhất: yêu thích chạy nhảy ngoài đồng, thích lắng nghe tiếng chim, và cảm nhận vẻ đẹp bình yên của làng quê. Lúc ấy, Hạ Vy cảm thấy mình vừa gặp một người bạn đặc biệt – một người bạn sẽ cùng cô trải qua những ngày tháng hồn nhiên, vui tươi.

Buổi trưa, khi nắng lên cao, Lâm Khôi chia tay Hạ Vy, hứa rằng chiều sẽ quay lại cùng cô đi thăm cánh đồng phía sau làng. Hạ Vy đứng bên bờ giếng, nhìn bóng cậu bé khuất dần sau dãy nhà, lòng dấy lên một niềm háo hức khó tả. Tiếng trống làng vang lên lần cuối, tròn vành rõ ràng, như muốn ghi dấu khoảnh khắc đầu tiên hai đứa trẻ gặp nhau – khoảnh khắc sẽ trở thành kỷ niệm không thể quên của tuổi thơ.

Chiều hôm ấy, Hạ Vy ngồi bên bếp lửa, kể lại với mẹ về cậu bé Lâm Khôi. Mẹ cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui: “Tuổi thơ là những ngày gặp gỡ như thế, Vy à. Những người bạn đầu tiên thường để lại dấu ấn sâu đậm nhất.” Hạ Vy lặng yên, nhìn ngọn lửa bập bùng, cảm nhận rằng thế giới quanh cô dường như rộng lớn hơn, đầy hứa hẹn, và rằng tiếng trống làng hôm nay không chỉ đánh thức buổi sáng, mà còn đánh thức những tình bạn đầu đời, tinh khôi và trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×