bếp lửa quê xưa

Chương 10: Bếp lửa chớm tàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, ánh nắng cuối ngày len qua cửa sổ nhỏ, nhuộm vàng sàn nhà và bếp lửa đang tàn dần trong góc hiên. Hạ Vy ngồi dựa lưng vào tường, tay ôm đầu gối, mắt nhìn ngọn lửa hồng yếu ớt, lòng bỗng dưng trống trải và lâng lâng một cảm giác vừa quen vừa lạ. Ngọn lửa này đã theo cô suốt những năm tháng tuổi thơ – những ngày chạy nhảy trên cánh đồng, tiếng cười khúc khích bên Lâm Khôi, những buổi chiều chia sẻ bí mật dưới gốc cau, và cả những giọt sương long lanh trên lá mỗi buổi sáng.

Mùi khói còn sót lại trong không gian khiến Hạ Vy nhớ về tất cả khoảnh khắc bình dị ấy. Cô biết rằng tuổi thơ của mình, tuy ngắn ngủi, nhưng đã đầy ắp niềm vui, tình bạn và những kỷ niệm không thể nào quên. Lửa chậm rãi tàn dần, để lại những than hồng âm ỉ, như nhắc nhở rằng mọi giai đoạn đều có lúc kết thúc, nhưng tro tàn vẫn còn giữ hơi ấm và ánh sáng của những gì đã qua.

Ngoài sân, tiếng chim về tổ, tiếng gió xào xạc qua mái hiên, tất cả đều vang lên dịu dàng, hòa vào không gian yên tĩnh của buổi chiều. Hạ Vy hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng thời gian sẽ không chờ ai, nhưng những ký ức, những tiếng cười, và những lời hứa của tuổi thơ sẽ luôn theo mình, trở thành hành trang quý giá để bước vào tương lai.

Lâm Khôi chạy đến, tay cầm chiếc giỏ hoa dại vừa hái ở bờ mương. “Vy, mình sợ lửa tàn mất rồi, nhưng… có lẽ, những khoảnh khắc hôm nay sẽ mãi còn trong tim chúng ta,” cậu nói, giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. Hạ Vy mỉm cười, mắt lấp lánh: “Ừ, Khôi à. Dù lửa có tàn, ký ức vẫn luôn cháy sáng.” Hai đứa trẻ cùng nhìn ngọn bếp lửa chớm tàn, cảm nhận sự ấm áp âm ỉ còn sót lại, như tượng trưng cho tình bạn, tuổi thơ và những điều tốt đẹp mà họ đã cùng nhau trải qua.

Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy nhận ra rằng kết thúc của tuổi thơ không phải là sự mất mát, mà là sự mở ra của những khả năng mới – những bước chân đầu tiên để khám phá thế giới rộng lớn hơn, những trải nghiệm mới mẻ và cả những thử thách phía trước. Ngọn lửa tàn cũng giống như tuổi thơ đang dần khép lại, nhưng tro tàn vẫn ấm, vẫn soi sáng con đường phía trước.

Trước khi rời hiên nhà, Hạ Vy cúi xuống nhặt một cọng rơm còn sót lại, đặt lên than hồng đang tàn. Cô cảm nhận sự ấm áp lan tỏa, tự nhủ sẽ luôn trân trọng tuổi thơ, giữ gìn những ký ức và bài học đầu đời. Lâm Khôi đứng cạnh, nhìn cô với ánh mắt thân thương, cả hai cùng lặng yên, để mặc bầu trời hoàng hôn và ánh lửa tàn ôm trọn tâm hồn mình.

Khi tối dần buông xuống, bếp lửa chỉ còn vài than đỏ âm ỉ, nhưng trong tim Hạ Vy, ngọn lửa ấy vẫn rực sáng. Cô biết rằng những kỷ niệm, những tiếng cười, và tình bạn trong sáng sẽ theo mình đến mọi nơi, soi sáng cho tương lai và trở thành hành trang quý giá để bước tiếp. Bếp lửa chớm tàn hôm nay không chỉ khép lại một chương của tuổi thơ, mà còn mở ra cánh cửa cho những ngày dài phía trước – đầy hứa hẹn, bình yên và rực rỡ như ánh hoàng hôn cuối chiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×