Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng chiếu qua những tán lá, rọi lên sân đất ẩm, khiến không gian trở nên rực rỡ và đầy sức sống. Hạ Vy chạy ra sân, tiếng cười khúc khích vang lên cùng với tiếng chim hót. Cô bé hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi đất ẩm, mùi cỏ, và cả hương hoa dại còn sót lại từ hôm trước.
Lâm Khôi đã đứng đợi ở cổng làng, tay cầm chiếc quả bóng nhỏ mà cậu vừa nhặt được bên bờ sông. “Vy, hôm nay mình cùng chơi bóng trên cánh đồng nhé!” cậu reo lên, ánh mắt sáng rực niềm vui. Hạ Vy nắm lấy tay cậu, cười tươi, đôi mắt long lanh: “Vậy mình đi thôi!” Tiếng cười của họ vang lên khắp xóm, trong trẻo và rộn rã như hòa cùng nhịp sống tươi mới của buổi sáng.
Cả hai chạy dọc theo con đường mòn, đôi chân in dấu lên đất ẩm, đôi tay giơ cao để nhặt những cánh hoa rơi ven đường. Họ cùng nhau đá bóng, thỉnh thoảng lại ngã xuống bùn, cười khúc khích, và sau đó lại đứng lên, tay kéo tay, tiếp tục trò chơi. Tiếng cười của họ vang vọng giữa cánh đồng, hòa cùng tiếng nước róc rách từ con mương, tiếng gió xào xạc qua những bông lúa, tạo nên một bản nhạc tràn đầy sự sống của tuổi thơ.
Lâm Khôi kể cho Hạ Vy nghe về những trò chơi cậu từng chơi với bạn bè ở xóm cũ: nhảy dây, trốn tìm, kéo co… Hạ Vy mắt sáng lên, kể lại những lần cô cùng các bạn trong làng chạy quanh cánh đồng, hái hoa dại, và thỉnh thoảng trốn ra bờ sông tắm mát. Hai đứa trẻ cười khúc khích, chia sẻ niềm vui nhỏ bé, và nhận ra rằng tuổi thơ thật quý giá khi được trải qua cùng một người bạn đồng điệu.
Giữa cánh đồng, họ dừng lại bên một gò đất nhỏ, nhặt những bông hoa dại, đặt lên nhau, rồi cùng nhau ném nhẹ xuống bùn, để xem chúng bay như thế nào. Tiếng cười vang lên, hòa với ánh nắng vàng rực rỡ, khiến không gian như ngập tràn sự hồn nhiên, trong sáng. Hạ Vy nhận ra rằng niềm vui không cần xa xỉ hay phức tạp, chỉ cần sự đồng hành, sự chia sẻ, và những khoảnh khắc giản dị nhất.
Khi chiều xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cánh đồng, Hạ Vy và Lâm Khôi ngồi tựa lưng vào nhau, nhìn những bó lúa còn sót lại nhấp nhô trong gió. Lâm Khôi khẽ nói: “Vy à… cười nhiều như vậy, mình thấy mọi chuyện thật nhẹ nhàng và vui vẻ.” Hạ Vy mỉm cười, tựa đầu vào vai cậu: “Mình cũng vậy. Tiếng cười… đôi khi là thứ quý giá nhất.”
Trên đường về, cả hai vẫn nắm tay nhau, kể cho nhau nghe những kỷ niệm trong ngày, từ những trò chơi nhỏ đến những giây phút cười khúc khích bên cánh đồng. Tiếng cười trẻ nhỏ không chỉ là niềm vui nhất thời, mà còn là sợi dây kết nối hai tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và tràn đầy sự tin tưởng lẫn nhau.
Bên hiên nhà, khi ngồi xuống cạnh bếp lửa ấm, Hạ Vy kể lại với mẹ về cả một ngày tràn ngập tiếng cười. Mẹ cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc: “Tiếng cười ấy sẽ theo con cả đời, Vy à. Nó là dấu ấn của tuổi thơ, của tình bạn trong sáng.” Hạ Vy ngồi yên lặng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong tim, biết rằng những tiếng cười hôm nay, cùng Lâm Khôi, sẽ trở thành ký ức quý giá nhất trong tuổi thơ cô.