Ánh sáng ban mai len lỏi qua những mái lều, phủ xuống sân doanh trại, nhưng lòng An không hề bình yên. Sau đêm đối mặt với viên quan âm mưu, cậu nhận ra một sự thật rõ ràng: không hành động, tức là đứng nhìn âm mưu nảy nở, và cả Huyền Thiên Kính lẫn mạng sống đều bị đe dọa.
Triệu Nguyệt xuất hiện, ánh mắt nghiêm trang:
“Đêm qua ngươi đã quan sát kỹ. Giờ là lúc hành động. Phải nhớ, trong doanh trại này, không ai là đồng minh tuyệt đối. Mỗi bước đi đều phải tính toán.”
An hít sâu, mắt nhìn mảnh gương đồng. Ánh sáng xanh phản chiếu hai con đường: một là báo cáo trực tiếp Triệu Khang, đảm bảo an toàn nhưng sẽ mất cơ hội khai thác âm mưu; hai là hành động bí mật theo hướng Đỗ Vũ, nguy hiểm nhưng có thể lật ngược tình thế.
…
Chiều hôm đó, An âm thầm khảo sát kho lương thảo phụ, nơi viên quan âm mưu thường lui tới. Cậu quan sát từng hành động, ghi chép mọi dấu hiệu. Một lần nữa, ánh sáng xanh từ gương đồng lóe lên, chỉ ra vị trí của Huyền Thiên Kính, đang được kẻ phản loạn tìm cách chiếm đoạt.
An thầm nhủ:
Phải ngăn hắn mà vẫn không để Triệu Khang nghi ngờ. Đây là chiến lược trong bóng tối.
…
Kế hoạch hình thành trong đầu An:
Bảo vệ Huyền Thiên Kính: giữ kín tuyệt đối, không để viên quan hay bất kỳ ai phát hiện.
Khéo léo tác động viên quan: tạo cạm bẫy khiến hắn để lộ ý đồ mà không nghi ngờ ai khác.
Điều phối thông tin cho Triệu Khang: đảm bảo hắn tin rằng doanh trại vẫn an toàn, duy trì uy quyền nhưng không biết Huyền Thiên Kính đang bị di chuyển bí mật.
Hợp tác thầm với Đỗ Vũ: nhận thông tin và hỗ trợ, nhưng vẫn giữ quyền kiểm soát.
…
Đêm đến, An bắt đầu thực hiện kế hoạch. Cậu theo dõi viên quan, phát hiện hắn chuẩn bị rút Huyền Thiên Kính khỏi kho. An âm thầm đẩy một thùng lương, tạo ra tiếng động giả, đánh lạc hướng hắn.
Trong lúc viên quan quay lại kiểm tra, An nhanh tay mở hòm, lấy Huyền Thiên Kính ra, giấu vào áo. Ánh sáng xanh từ gương đồng lóe lên, chiếu ra hình ảnh An đứng giữa kho, viên quan và bóng tối bao trùm.
…
Viên quan hoảng hốt, cố tìm dấu vết, nhưng An đã chủ động tạo lối thoát. Cậu sử dụng những thùng hàng cũ để che dấu, đồng thời để lại manh mối giả, khiến viên quan tin rằng vật đã được cất giữ trong kho, nhưng thực ra Huyền Thiên Kính đã nằm trong tay An.
Đúng lúc đó, Đỗ Vũ xuất hiện, nụ cười hiểm:
“Ngươi đã hành động. Ta thấy được trí tuệ và sự cẩn trọng. Nhưng nhớ, đây chỉ là bước đầu. Triệu Khang vẫn không biết, và viên quan sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.”
An gật đầu, lòng vừa căng thẳng vừa quyết liệt. Cậu hiểu: giờ đây, mình đã kiểm soát một phần quyền lực, nhưng đồng thời cũng trở thành mục tiêu của cả hai phe.
…
Sáng hôm sau, An trình báo Triệu Khang về kho lương thảo, tường trình rằng mọi thứ bình thường. Y gật đầu, đôi mắt vẫn sắc bén:
“Ngươi đang tiến bộ. Nhưng trong Đại Tẫn, không ai có thể tin hoàn toàn vào kẻ khác. Hãy luôn cảnh giác.”
An mỉm cười thầm trong lòng: Triệu Khang vẫn tin tưởng, nhưng không biết rằng Huyền Thiên Kính đã nằm trong tay cậu. Đây là lợi thế chiến lược, và đồng thời là vũ khí trong các cuộc đấu trí sắp tới.
…
Đêm khuya, trước ánh trăng mờ, An ngồi trong lều, mở mảnh gương đồng. Hình ảnh phản chiếu lập lòe:
Triệu Khang vẫn uy nghi, đang theo dõi doanh trại.
Đỗ Vũ âm thầm, chờ đợi bước đi tiếp theo.
Viên quan âm mưu đang dò tìm dấu vết.
Huyền Thiên Kính tỏa ánh sáng xanh, nằm trong tay An.
An siết chặt gương đồng, thầm nhủ:
Đây là lần đầu tiên mình chủ động đảo ngược âm mưu. Nhưng hành trình vẫn còn dài, đầy âm mưu, quyền lực và thử thách. Phải sống, phải chiến lược, và phải tìm cách trở về thế giới cũ.
…
Ánh trăng chiếu xuống doanh trại, phản chiếu lên Huyền Thiên Kính. Cậu đứng đó, giữa bóng tối và ánh sáng, biết rằng: cuộc chơi mới thực sự bắt đầu, và mọi âm mưu, quyền lực sẽ dần hé lộ, đan xen giữa sinh tử và chiến lược chính trị.