bí ẩn di vật – xuyên không ngược dòng lịch sử

Chương 11: Mối nguy hiểm kép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh bình minh chưa kịp rọi xuống doanh trại, An đã thức giấc. Cậu đứng trước mảnh gương đồng, ánh sáng xanh nhấp nháy, phản chiếu hình ảnh của chính mình và Huyền Thiên Kính trong túi áo. Cậu biết: hành động đêm qua, dù thành công, không thể che giấu mãi.

Triệu Khang hôm nay xuất hiện sớm hơn thường lệ, bước vào lều An. Áo bào phất nhẹ, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi đã báo cáo kho lương thảo hôm qua chưa?”

An hít sâu, cố tỏ ra bình thản:
“Thuộc hạ đã theo dõi và ghi chép đầy đủ, bẩm thống lĩnh.”

Triệu Khang nghiêng đầu, giọng trầm:
“Ta nghe nói có người lén lút chuyển vật tư ra ngoài đêm qua. Ngươi… có chắc chắn rằng tất cả đều trong tầm kiểm soát của ngươi không?”

Tim An đập nhanh. Triệu Khang bắt đầu nghi ngờ. Một sai lầm nhỏ có thể khiến cậu rơi vào thế nguy hiểm.

Chưa kịp trả lời, Đỗ Vũ xuất hiện từ lối hành lang, nụ cười lạnh lùng:
“Ngươi đã làm tốt bước đầu, nhưng giờ là lúc thử thách thật sự. Triệu Khang đang nghi ngờ, và nếu ngươi không khéo, hắn sẽ kiểm tra từng hòm kho, từng sổ sách.”

An im lặng, lòng căng như dây đàn. Cậu nhận ra: đây là mối nguy hiểm kép. Nếu Triệu Khang phát hiện Huyền Thiên Kính biến mất, cậu sẽ bị nghi ngờ là phản loạn. Nhưng nếu không hành động khéo, Đỗ Vũ sẽ không kiểm chứng được lòng trung thành và trí tuệ của cậu.

Buổi trưa, An bí mật khảo sát kho lương thảo. Cậu ghi nhận từng vị trí hòm kho, từng thùng hàng, đồng thời theo dõi những viên quan thân cận Triệu Khang. Một vài người hành xử bất thường, ánh mắt dò xét, dấu hiệu cho thấy họ đang tìm kiếm vật gì đó – rất có thể là Huyền Thiên Kính.

An siết chặt túi áo, nơi cất giữ Huyền Thiên Kính, thầm nhủ:
Không thể để ai biết, không thể để Triệu Khang nghi ngờ. Phải dùng trí tuệ, thông minh, để vượt qua cả hai phe.

Chiều tối, Triệu Khang triệu tập toàn quân doanh, gọi An tới ghi chép trực tiếp. Y quét mắt qua cậu, giọng nghiêm:
“Ngươi sẽ kiểm tra kho lương thảo, xác nhận vật tư còn nguyên vẹn. Một sai sót nhỏ, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”

An gật đầu, biết rằng đây là thử thách trực tiếp từ Triệu Khang. Nhưng đồng thời, cậu phải giữ bí mật Huyền Thiên Kính và theo dõi các dấu hiệu khác.

Khi kiểm tra kho, An thấy một hành động kỳ lạ: một viên quan tiến đến hòm lương, tay dò dẫm, ánh mắt như dò tìm. Cậu nhận ra: chính là kẻ mà cậu từng nghi ngờ là âm mưu.

An nhanh trí, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó tạo ra tiếng động giả bằng cách khẽ đẩy một thùng gạo. Viên quan giật mình, quay đi, nhường lối cho An.

Cậu ghi chú lại mọi chi tiết, đồng thời kiểm tra kho, đảm bảo không để Triệu Khang nghi ngờ Huyền Thiên Kính.

Khi trở về lều, Đỗ Vũ xuất hiện, giọng khẽ:
“Ngươi đã quan sát kỹ chưa? Ngươi vừa qua thử thách với Triệu Khang, nhưng chỉ là bước đầu. Nếu làm tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội tiếp cận sâu hơn mạng lưới quyền lực trong doanh trại.”

An gật đầu, mắt vẫn hướng về mảnh gương đồng. Ánh sáng xanh phản chiếu hình ảnh cậu đứng giữa Triệu Khang và Đỗ Vũ, tay cầm Huyền Thiên Kính. Cậu biết rằng: mỗi bước đi từ nay sẽ là cân não, đấu trí, và quyết định vận mệnh của chính mình và cả Đại Tẫn.

Đêm xuống, An ngồi trong bóng tối, mở mảnh gương đồng. Hình ảnh lập lòe:

  • Triệu Khang uy nghi, đang theo dõi mọi hành động của cậu.

  • Đỗ Vũ âm thầm, thử thách trí tuệ và lòng trung thành của cậu.

  • Huyền Thiên Kính tỏa ánh sáng xanh, gợi nhắc rằng quyền lực và vận mệnh Đại Tẫn đang nằm trong tay cậu.

An siết chặt gương đồng, thầm nhủ:
Đây là mối nguy hiểm kép. Phải sống, phải hành động khôn ngoan, phải tìm cách giữ Huyền Thiên Kính an toàn, đồng thời học cách cân bằng giữa hai lực lượng.

Cả đêm, An ghi chép, quan sát, và lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo. Cậu đã nhận ra: từ nay, không còn đường lui. Mỗi hành động, mỗi quyết định đều sẽ quyết định mạng sống, quyền lực, và tương lai Đại Tẫn.

Ánh sáng xanh nhấp nháy lần cuối trước khi tắt, như nhắc nhở: cuộc chơi mới thực sự bắt đầu, và mọi bí mật, mưu đồ sẽ dần hé lộ trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×