Bí Ẩn Dưới Sân Trường

Chương 18: BỨC TƯỜNG GIẢ TẠO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ren trở lại như thể chưa từng biến mất.

Cậu ấy bước vào lớp 11-A sáng hôm sau, tay cầm hộp cơm, cười toe như mọi ngày. Nhưng cả lớp – ngoài nhóm Yuuichi – đều… không để ý.

“Ủa, hôm nay Ren mặc đồng phục cũ à?” – Airi khẽ hỏi, nhận ra ve áo cậu ấy hơi ngả màu.

Tatsuya vẫy tay: “Ê, người ta mới hồi sinh mà chọc chi.”

Kaori kéo Ren lại ngồi giữa nhóm.

“Cậu nhớ được gì không?”

Ren gật. “Tớ nhớ tất cả... nhưng như thể nhìn qua tấm kính mờ. Có những đoạn bị cắt. Có lúc, tớ chỉ là người thứ ba nhìn chính mình.”

Yuuichi hỏi: “Tổ chức Mặt Nạ đã làm gì cậu?”

Ren im lặng một lúc, rồi nói chậm:

“Chúng không xóa tớ – mà đặt tớ vào một lớp ký ức giả. Tớ sống trong một phiên bản giả của trường Seikawa, với các bạn ‘giống như tụi cậu’, nhưng không có thật.”

Airi rùng mình. “Giống mơ?”

“Không. Giống như... ở bên kia bức tường.

Miwa ngẫm nghĩ. “Tức là... họ không chỉ xóa ký ức – mà xây lại một ký ức thay thế, nhốt cậu trong đó?”

Ren gật.

“Và lớp tường đó... vẫn đang tồn tại. Nó chia cắt học sinh ở tầng thứ hai.”

Kaori chợt đứng bật dậy. “Vậy có thể trong trường này, vẫn còn những người như cậu – đang sống trong ký ức giả, mà không biết mình từng tồn tại thật.”

Yuuichi thở dốc. “Vậy thì... đây không chỉ là ‘trường học bị thao túng’. Mà là một khu thí nghiệm ký ức.


Ren dẫn cả nhóm đến sân sau thư viện cũ – nơi chỉ còn những bụi cây rậm và bức tường gạch tróc lở.

“Tớ từng ngồi ở đây mỗi trưa trong thế giới ký ức giả,” Ren nói, “nhưng phía sau tường này là... một căn phòng.”

Tatsuya nhìn quanh. “Giờ thì không có gì ngoài... tường.”

Ren rút từ túi áo ra một viên phấn.

Cậu vẽ lên tường một vòng tròn, rồi gõ ba cái.

Không có gì xảy ra.

Cho đến khi... một luồng ánh sáng xanh le lói xuất hiện ở mép tường. Một đường viền nhỏ – như cửa sổ phát sáng.

Kaori sững người. “Đó là... giao diện thực tại ký ức!”

Ren quay lại:

“Chỉ những ai từng bị ghi đè ký ức mới nhìn thấy.”

Airi lùi một bước. “Vậy có thể... tụi mình đều từng bị?”

Yuuichi nắm tay Airi. “Chúng ta sẽ đối diện tất cả.”

Cánh cổng mở ra – không phải bằng cách tách gạch, mà tầng không gian chồng lên – như chiếu phim xuyên mặt phẳng. Nhóm bước vào.


Bên trong là một căn phòng tối – chỉ có ánh sáng mờ từ các ô cửa sổ tròn nhỏ.

Trên tường là hàng loạt màn hình. Không phải màn hình điện tử – mà là màn ký ức. Chúng chiếu lại những đoạn video ngắn – như camera bí mật trong tâm trí người.

Một màn hình chiếu cảnh Kaori ở năm lớp 7 – nhưng không có ai ngồi cạnh cô.

Kaori thì thào: “Tớ nhớ chỗ đó từng có bạn thân...”

Ren chỉ: “Nhưng trong lớp ký ức giả, bạn ấy bị xóa – chỉ còn mỗi cậu.”

Miwa bước đến một màn hình khác – chiếu cảnh cô khóc trước bảng điểm. Nhưng bên cạnh là một người chị gái ôm vai an ủi – người mà cô chưa từng nhắc đến.

“Tớ... không có chị.” – Miwa nói.

Ren quay lại: “Cậu từng có. Nhưng họ xóa – vì chị ấy phản đối chương trình thử nghiệm ký ức.”

Airi đứng lặng. Trên màn hình là hình ảnh ba mẹ cô, mặc đồng phục Seikawa. Cả hai cùng đứng trong phòng y tế, ký một văn bản.

“Chấp nhận tham gia Chương trình Mặt Nạ – đối tượng: con gái đầu lòng.”

Airi lùi lại, tay run lên.

“Mẹ tớ... đã đồng ý?”

Kaori ôm lấy cô. “Không phải lỗi của cậu.”

Ren nói chậm: “Tụi mình... đều là một phần của Thế hệ Mặt Nạ Thứ Hai. Bố mẹ tụi mình từng là học sinh ở đây – và tiếp tục chương trình trên chính con cái họ.”


Một âm thanh vọng đến – như tiếng loa thông báo, nhưng đứt quãng.

“MN... báo cáo... Tầng 2... nhiễu... Đội Phản Hồi... kiểm tra...”

Ren biến sắc.

“Chúng ta bị phát hiện rồi.”

Tatsuya rút điện thoại – sóng bị nhiễu hoàn toàn.

Yuuichi kéo cả nhóm lùi lại.

“Cổng phía sau!”

Họ chạy xuyên qua hành lang phòng ký ức – ánh sáng xô lệch, không gian như bị méo. Mỗi bước chân khiến hình ảnh xung quanh thay đổi – như đang bước qua thời gian.

Ren dẫn đầu, đến một cánh cửa thép cũ. Cậu đập mã khoá: MN-198X.

Cửa bật mở – họ lao ra… và rơi xuống một... sân vận động trống rỗng.

Không khán đài. Không bảng điểm. Chỉ là... một thế giới trắng xóa.

Airi hoảng hốt: “Chúng ta đi lạc tầng rồi!”

Kaori hít sâu: “Không. Đây là vùng buffer – vùng đệm giữa hai lớp ký ức. Nếu ra khỏi đây... sẽ đến ‘bên ngoài’.”

Miwa hỏi: “Bên ngoài là gì?”

Ren nhìn lên bầu trời – không có trời, chỉ là một mặt phẳng gương.

“Là nơi những người điều khiển thật sự tồn tại. Không phải học sinh, không phải giáo viên – mà là… các nhà phát triển chương trình Mặt Nạ. Họ không nằm trong trường. Họ theo dõi tất cả – và gọi mình là Tầng Gốc.

Tatsuya lẩm bẩm: “Nghe như phim khoa học viễn tưởng…”

Yuuichi gật. “Nhưng bọn mình đang sống trong đó.”


Cả nhóm đang định bước tiếp thì ánh sáng phía sau lóe lên. Một bóng người đeo mặt nạ đỏ xuất hiện – lần đầu tiên, trực diện.

Người ấy không nói. Chỉ giơ tay – trên lòng bàn tay có in chữ:

“MN-00. Lần cuối cảnh báo.”

Ren tiến lên: “Tôi không quay lại.”

Mặt nạ đỏ ngẩng đầu – đôi mắt phát sáng – rồi biến mất thành làn khói.

Kaori run run: “Chúng không còn dọa nữa. Chúng bắt đầu phản công.”

Yuuichi nắm chặt tay: “Tốt. Vậy thì chúng ta cũng bắt đầu chiến thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!