Đêm mùa thu, gió hun hút thổi qua con hẻm nhỏ khu phố cổ. An Khải lặng lẽ bước vào căn gác xép phủ bụi nơi từng là phòng làm việc của ông nội mình – một nhà khảo cổ học kỳ lạ mà cả gia đình hiếm khi nhắc đến. Căn phòng im lìm, bàn gỗ phủ rêu mốc, những ngăn tủ cũ kỹ bị khóa gỉ sét, hệt như một thế giới đã bị thời gian lãng quên.
Từ bé, Khải đã nghe mẹ mình bảo: “Đừng lục lọi di vật của ông. Những thứ ấy chỉ mang lại điềm xấu.” Nhưng đêm nay, một linh cảm thôi thúc anh phải tìm kiếm.
Anh quét lớp bụi dày trên mặt bàn. Một tiếng “cạch” vang lên khi tay chạm vào khe hở dưới gầm. Lần mò, anh lôi ra một chiếc hộp gỗ đen, nắp khắc những hoa văn kỳ lạ hình xoắn ốc, tựa như những ký hiệu cổ đại. Ổ khóa đã gỉ, nhưng chỉ cần dùng dao nhỏ nạy một lúc, nó bật ra.
Bên trong là một cuốn sổ tay bìa da đã mục nát, trang giấy ố vàng và rách xước. Trên bìa, mực đã phai gần hết, chỉ còn đọc được ba chữ nguệch ngoạc: “Mộ – Bóng – Người”.
Khải run run lật trang đầu tiên. Chữ viết tay của ông nội xiêu vẹo, có đoạn bị nhòe bởi vết nước, nhưng vẫn đọc ra được:
“Ta đã thấy nó. Giữa miền núi đá, sau ba tầng phong thủy ngũ hành, tồn tại một lăng mộ chưa từng được ghi chép. Người ta gọi đó là Huyền Mộ. Trong mộ có kẻ được phong danh hiệu Người Giữ Bóng. Nếu bí mật này bị khai mở, thế giới sẽ không còn như trước.”
Anh ngừng đọc, cổ họng khô khốc. Trong ký ức mơ hồ, anh nhớ đến cái chết bất ngờ của ông nội hơn mười năm trước – một cái chết mà cả gia đình đều né tránh nhắc đến.
Trang tiếp theo chỉ còn lác đác vài dòng: những ký hiệu vòng tròn, những mũi tên gãy khúc, một bản đồ thô sơ vẽ bằng mực đỏ. Ở góc dưới cùng có dòng chú thích:
“Nguy hiểm. Đừng để bọn họ tìm thấy trước.”
Tim Khải đập dồn. Ai là “bọn họ”? Và vì sao ông nội phải giấu cuốn sổ này?
Anh lật thêm vài trang nữa, nhưng hầu hết đều bị rách hoặc mờ nhòe. Một trang ở giữa bị xé toạc, để lại vết răng cưa như thể ai đó cố tình xé đi phần quan trọng nhất.
Trong căn phòng yên ắng, tiếng gió luồn qua khe cửa sổ làm cuốn sổ khẽ rung, giấy sột soạt như đang thì thầm. Khải bất giác rùng mình. Anh cảm giác có đôi mắt vô hình nào đó đang dõi theo.
Đúng lúc ấy, dưới đáy hộp gỗ còn một vật nhỏ. Anh nhặt lên – một chiếc đồng hồ bỏ túi bạc đã hoen gỉ, nắp khắc hình con chim quạ dang cánh. Khi bấm mở, bên trong không phải kim giờ, mà là một tấm ảnh cũ.
Ảnh chụp ba người: ông nội anh, một người đàn ông lạ mặt cao gầy, và một cô gái trẻ có ánh mắt lạnh lùng. Phía sau tấm ảnh có viết:
“Khai mở – Năm 1973 – Núi Đá Xám.”
Khải ngồi sững, đầu óc quay cuồng. Núi Đá Xám… anh nhớ mang máng đó là vùng hiểm trở phía Bắc, nơi đầy truyền thuyết về những ngôi mộ thất lạc.
Một câu hỏi cháy bỏng dấy lên trong đầu: ông nội anh đã thật sự tìm thấy một huyền mộ cổ sao? Và “Người Giữ Bóng” là gì?
Bất giác, ngọn đèn dầu cũ kỹ trên bàn chập chờn rồi phụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối. Gió ùa vào, làm tấm rèm mục rách phần phật bay. Trong khoảnh khắc ấy, Khải nghe rõ ràng tiếng gõ nhịp chậm rãi từ dưới nền nhà – như thể có ai đó đang bước đi.
Anh siết chặt cuốn sổ, lùi lại sát tường, tim đập thình thịch. Nhưng khi anh mở cửa sổ nhìn xuống con hẻm, bên dưới chỉ là khoảng trống mịt mờ sương khói.
Đèn bỗng sáng trở lại. Căn phòng im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Khải, một sự thật hiển nhiên đã khắc sâu: ông nội anh đã để lại một bí mật, và cuốn nhật ký rách nát này chính là chìa khóa mở ra con đường đến huyền mộ.
Anh ngồi phịch xuống ghế, hít một hơi thật sâu. Trong đầu, một quyết tâm dần hình thành. Anh sẽ tìm ra sự thật, cho dù phải đối diện với nguy hiểm mà ông nội từng cảnh báo.
Ngoài kia, trăng tròn treo lơ lửng, ánh sáng nhợt nhạt phủ xuống mái ngói rêu phong. Gió lại thổi, mang theo tiếng hú dài như vọng từ nơi xa xăm nào đó.
Khải khép cuốn sổ lại, ánh mắt sáng lên giữa đêm tối. Anh không biết rằng, từ giây phút cầm nó trong tay, số phận anh đã gắn liền với bí ẩn huyền mộ – nơi chôn giấu một bóng tối ngàn năm đang chờ được đánh thức.