bí ẩn huyền mộ

Chương 2: Bức tranh trong quán rượu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, An Khải mang cuốn nhật ký rách nát rời khỏi căn gác xép. Trong lòng anh vẫn ngổn ngang hàng trăm câu hỏi chưa có lời giải. Gió đêm phả hơi lạnh, mùi rượu và mùi than củi từ những quán nhỏ ven sông xộc vào mũi, khiến anh bất giác bước vào một quán rượu cũ kỹ.

Quán “Phúc Lộc” nằm khuất trong ngõ, bảng hiệu gỗ nứt nẻ, ánh đèn dầu leo lét hắt lên những bức tường loang lổ. Bên trong chật hẹp, khách ra vào chủ yếu là dân giang hồ, lái buôn, vài kẻ mặt mày bí hiểm. Không gian nồng mùi rượu nếp và khói thuốc, ồn ào nhưng u ám.

Khải chọn một bàn gần góc, gọi một bình rượu nhạt. Anh đặt cuốn nhật ký lên bàn, mở ra lật đi lật lại những trang giấy mờ nhòe, mong tìm thêm chút manh mối. Vài ký hiệu trong sổ gợi nhắc đến những hình học phong thủy mà anh từng thấy thoáng qua trong sách cổ. Nhưng với kiến thức ít ỏi, chúng chỉ như những câu đố khó hiểu.

“Chàng trai, thứ cậu đang cầm… không nên phơi bày nơi này.”

Giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau. Khải giật mình quay lại. Một ông lão tóc bạc dài, râu lưa thưa, khoác chiếc áo dài màu xám tro ngồi xuống bàn đối diện. Mắt ông ta đục ngầu như kẻ mù lòa, nhưng khi nhìn vào Khải lại sáng kỳ dị. Người trong quán thì thào: “Lão Bạch, thầy phong thủy giang hồ.”

Khải hơi chần chừ, khép cuốn sổ lại. Lão Bạch nhấp ngụm rượu, mùi ngải hương từ người ông thoang thoảng, rồi cười khan:

“Ta đã thấy thứ này rồi, từ rất lâu. Những ký hiệu ấy… là dấu chỉ dẫn đến một ngôi mộ không ai dám nhắc tên. Cậu thật to gan khi mang nó ra đây.”

Khải chưa kịp đáp, một giọng nữ vang lên bên cạnh:

“Xin lỗi, tôi nghe hai người nhắc đến mộ cổ? Tôi là Minh Tâm, nghiên cứu sinh khảo cổ. Tôi đang tìm dữ liệu về truyền thuyết ‘Người Giữ Bóng’ trong lăng mộ vùng núi đá phía Bắc.”

Cô gái dáng người thanh mảnh, mái tóc buộc gọn, đeo kính gọng bạc, bước đến với vẻ quả quyết. Trên tay cô là một tập hồ sơ dày cộp, cẩn thận buộc dây. Ánh mắt cô sáng ngời, pha lẫn sự hoài nghi và tò mò.

Ba người ngồi lại quanh chiếc bàn gỗ mục. Lão Bạch hất cằm về phía bức tranh sơn thủy treo trên vách quán.

“Các ngươi thử nhìn kỹ bức tranh kia đi.”

Ánh đèn dầu chập chờn soi lên bức tranh đã ố màu. Thoạt nhìn, chỉ là cảnh núi non trùng điệp, dòng sông uốn khúc, vài mái chùa ẩn hiện. Nhưng khi Khải và Tâm ghé sát, họ nhận ra trong lớp sơn đã bạc có những nét khắc chìm – những vòng xoắn, những mũi tên và ký hiệu cổ.

Khải lấy cuốn nhật ký đặt cạnh. So sánh một lúc, anh thốt lên:

“Trùng khớp! Những ký hiệu trong sổ và trong tranh nối lại thành bản đồ!”

Tim anh đập nhanh, ngón tay run run theo đường vẽ ẩn. Minh Tâm nín thở, gỡ kính lau, rồi khẽ lẩm bẩm:

“Đây không phải đơn thuần là tranh sơn thủy. Nó là đồ hình phong thủy, ngụy trang thành tranh treo. Ai đó đã cố tình cất giấu.”

Lão Bạch gõ nhịp tay lên bàn, đôi mắt mờ đục ánh lên tia sắc lạnh:

“Các ngươi biết gì không? Bức tranh này vốn thuộc về một hội kín, chỉ truyền tay trong giới phong thủy cổ. Nó chính là mảnh ghép còn thiếu của bao thế hệ tìm mộ. Nhưng… nơi ấy là huyền mộ của Người Giữ Bóng. Không ai từng trở về an toàn.”

Khải khẽ nuốt nước bọt. Trong đầu anh chợt hiện lên những dòng cảnh báo trong sổ: “Nguy hiểm. Đừng để bọn họ tìm thấy trước.”

“Bọn họ… là ai?” – anh hỏi khẽ.

Lão Bạch nheo mắt, giọng như gió rít:

“Là những kẻ không bao giờ từ bỏ tham vọng. Giáo phái Bóng Tối. Chúng muốn mở huyền mộ để giành lấy sức mạnh bị phong ấn ngàn năm.”

Câu nói vừa dứt, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua cửa sổ, ngọn đèn dầu chao đảo. Bức tranh rung lên, một mảnh vải bong khỏi khung, để lộ thêm những ký hiệu khắc chìm bên dưới. Cả ba người ngồi lặng, tim đập dồn dập.

Minh Tâm hít sâu: “Nếu đúng là bản đồ dẫn đến huyền mộ… thì đây chính là phát hiện lịch sử. Nhưng…” – cô nhìn Khải, giọng hạ thấp – “…cậu có chắc muốn dấn thân vào con đường này?”

Khải im lặng, tay siết chặt cuốn sổ của ông nội. Trong ánh mắt anh bừng lên quyết tâm. Ông anh từng liều mạng theo đuổi bí ẩn này, anh không thể quay lưng.

Lão Bạch nhấp ngụm rượu, chậm rãi thở ra:

“Tốt. Nếu đã chọn, thì hãy nhớ: bước qua cửa mộ là bước vào vực sâu. Một khi đã đi, không còn đường trở lại.”

Ngoài kia, sông đêm lặng lẽ trôi. Tiếng đàn ca xập xình trong quán chợt nhỏ dần, nhường chỗ cho một bầu không khí nghẹt thở. Trong khoảnh khắc ấy, số phận ba con người xa lạ đã gắn kết lại – bởi một bức tranh mục nát, và bởi cánh cửa đang chờ mở ra trong bóng tối ngàn năm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×