bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 1: Lâu đài Harrington – Bí mật trong màn sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh An đứng trên con đường mòn dẫn vào thị trấn cổ Venhaven, nơi cô vừa chuyển đến để bắt đầu công việc mới tại thư viện thành phố. Sương mù dày đặc bao phủ những mái nhà cổ kính, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa rờn rợn. Cô hít một hơi thật sâu, cố xua đi cảm giác rùng mình len lỏi trong lồng ngực.

Cách thị trấn vài cây số, lâu đài Harrington hiện lên giữa màn sương, như một bóng ma bất động từ quá khứ. Tháp cao chót vót, cửa sổ tối om, và những bức tường đá phủ rêu xanh làm người nhìn khó có thể không cảm thấy lạnh sống lưng. Người dân địa phương thì thào về những vụ biến mất kỳ lạ, những âm thanh lạ phát ra từ lâu đài vào đêm khuya, và những bí mật không bao giờ được hé lộ.

Linh An, với bản tính tò mò và ưa khám phá, không thể cưỡng lại sức hút ấy. “Chỉ là lâu đài cũ thôi mà,” cô tự nhủ, mặc dù tim đập dồn dập khi bước lên con đường dẫn vào cổng chính. Cửa gỗ nặng mở kêu cót két, gió thổi qua hành lang dài khiến những bức chân dung trên tường như đang nhìn chằm chằm cô.

Vừa bước vào sảnh chính, Linh An nhận ra sự tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Những ánh nến chưa cháy hết còn đang tỏa khói trắng, phản chiếu lên các bức tượng đá dọc theo hành lang. Một cảm giác quen thuộc, nhưng đồng thời lạ lẫm, len vào tâm trí cô – như thể lâu đài này đang quan sát mọi bước đi của cô.

“Chắc mình nên tìm phòng nghỉ trước đã,” cô thì thầm, bước lên cầu thang gỗ cũ. Mỗi bước đi, tiếng gỗ kêu răng rắc vang vọng trong không gian rộng lớn. Linh An dừng lại trước một cánh cửa bị khóa, nhưng điều khiến cô chú ý không phải là ổ khóa, mà là những vết trầy xước mờ nhạt trên bề mặt gỗ, như ai đó vừa cố gắng thoát ra khỏi bên trong.

Cùng lúc ấy, một tiếng động nhỏ vang lên phía cuối hành lang, khiến cô giật mình quay lại. Một bóng người thoáng qua cửa sổ, nhưng khi cô nhìn kỹ, chẳng còn ai cả. Linh An cảm thấy hơi thở mình nặng nhọc, tim đập nhanh hơn, nhưng thay vì sợ hãi, sự tò mò lại chiếm ưu thế. “Ai đó ở đây?” cô gọi, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, làm tấm rèm cửa sổ vung lên, hé lộ một bức tranh cũ phủ bụi: hình một chàng trai trẻ với ánh mắt trầm tĩnh nhưng sâu thẳm, dường như đang nhìn thẳng vào cô. Linh An lùi lại một bước, tay run run chạm vào tường. Một cảm giác khó tả lan tỏa – vừa bị thu hút, vừa e dè.

Chưa kịp định thần, một giọng nói trầm ấm vang lên từ bóng tối:

“Cô là Linh An, đúng không?”

Cô quay lại, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, và trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch sự, đôi mắt sắc lạnh nhưng mang chút tò mò: Dạ Khải, người chuyên gia nghiên cứu hiện tượng huyền bí mà cô từng đọc qua trong tài liệu.

“Anh… anh là…?” Linh An lắp bắp.

“Người sẽ giúp cô hiểu mọi bí ẩn ở lâu đài này,” Dạ Khải trả lời, bước lại gần, ánh mắt không rời bức tranh trên tường. “Nhưng trước hết, cô cần tin tưởng tôi. Mọi thứ ở đây… không giống những gì cô nghĩ.”

Linh An hít một hơi thật sâu. Trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ. Cô mỉm cười, mắt long lanh quyết tâm:

“Vậy… chúng ta bắt đầu thôi.”

Bên ngoài, sương mù dần tan, ánh sáng yếu ớt của bình minh chiếu qua các ô cửa, nhưng lâu đài Harrington vẫn giữ nguyên vẻ rùng rợn. Một cuộc hành trình vừa kỳ bí vừa nguy hiểm đã bắt đầu, và Linh An biết, từ giờ trở đi, cô sẽ không còn con đường quay lại như trước.

Ánh sáng bình minh xuyên qua những tán cây ven lâu đài, tạo nên những vệt sáng nhạt trên sàn đá ẩm. Linh An ngồi bên bàn đọc trong sảnh chính, cố gắng bình tĩnh sau đêm đầu tiên đầy rùng rợn. Trái tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến bóng người thoáng qua cửa sổ hay bức tranh của chàng trai trẻ mà Dạ Khải chỉ ra hôm qua.

Dạ Khải đứng gần lò sưởi, quan sát cô bằng ánh mắt tinh tường. “Đừng lo lắng quá,” anh nói, giọng trầm nhưng mang sự chắc chắn. “Mọi thứ ở lâu đài này đều có lý do. Nhưng lý do đó không phải lúc nào cũng dễ hiểu ngay từ đầu.”

Linh An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn ngổn ngang câu hỏi: vì sao lâu đài lại xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ? Tại sao cô lại bị kéo đến đây? Và quan trọng nhất, đâu là bí mật mà Dạ Khải đang giấu?

“Anh có thể cho tôi biết… mọi thứ bắt đầu từ đâu không?” cô hỏi, giọng run run.

Dạ Khải nhíu mày, bước về phía bàn, đặt một tấm bản đồ cổ lên mặt đá. Những đường nét mờ nhòe nhưng vẫn thể hiện sơ đồ lâu đài cùng các hầm ngầm bí mật. “Tất cả bắt đầu từ gia tộc Harrington,” anh giải thích. “Họ từng sở hữu lâu đài này suốt ba thế kỷ, và một phần di sản của họ vẫn còn tồn tại dưới dạng… những bí ẩn không dễ nhận ra.”

Linh An nhìn bản đồ, mắt mở to. Những ký hiệu lạ, các vòng tròn và chữ cái cổ khiến cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa hứng thú. “Nhưng tại sao… tôi lại phải tham gia vào chuyện này?”

Dạ Khải không trả lời ngay, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, như muốn đoán từng suy nghĩ. Rồi anh nhẹ nhàng nói: “Bởi vì từ khi cô đặt chân đến đây, những hiện tượng bất thường tăng lên. Tôi tin rằng cô có khả năng nhìn thấy hoặc cảm nhận những điều mà người khác không thể. Và chính điều đó sẽ giúp chúng ta giải mã mọi bí ẩn.”

Cô chần chừ, nhưng rồi sự tò mò đã thắng nỗi sợ. “Vậy… tôi nên bắt đầu từ đâu?”

Dạ Khải mỉm cười, đưa tay chỉ hướng cầu thang dẫn lên tầng hai. “Có một phòng nghiên cứu cũ của gia tộc Harrington. Nó chứa nhật ký, thư từ, và những vật phẩm có thể giải thích phần nào quá khứ. Nhưng hãy cẩn thận. Không phải mọi thứ ở đó đều an toàn.”

Linh An đứng lên, cảm giác hồi hộp dâng trào. Mỗi bước chân đi qua hành lang dài, tiếng gõ gỗ rít lên theo nhịp, tạo nên một giai điệu vừa kỳ lạ vừa ma mị. Cô nhìn sang Dạ Khải, thấy anh bước đi bình thản, ánh mắt luôn quét khắp không gian, như thể bất cứ nguy hiểm nào cũng khó thoát khỏi anh.

Khi mở cánh cửa phòng nghiên cứu, Linh An bị choáng ngợp. Hàng trăm cuốn sách cổ chất cao như núi, bút lông, giấy cũ, những bức tranh vẽ các thành viên gia tộc Harrington… tất cả như một kho tàng sống động của quá khứ. Cô nhặt một cuốn nhật ký, lớp bụi phủ trên bìa giấy, và nhẹ nhàng mở ra. Những dòng chữ mờ nhòe nhưng vẫn đọc được:

"Ngày 15 tháng 10 năm 1823, tôi cảm nhận được một linh hồn lạc trong lâu đài. Nó tìm đến chúng tôi, như muốn nhắn nhủ điều gì…"

Linh An nhíu mày. Một cảm giác rùng mình trỗi dậy khi đọc tiếp:

"Ai dám mở cánh cửa tầng hầm sẽ phải đối diện với quá khứ chưa từng được kể. Đừng tin vào những gì mắt nhìn thấy, bởi sự thật nằm ở những điều không ai dám nói."

Cô lùi lại một bước, tim đập mạnh. Lời nhắn dường như vừa cảnh báo vừa thách thức cô. Cô đưa mắt nhìn Dạ Khải, thấy anh vẫn bình thản, nhưng đôi mắt lóe lên tia sáng đặc biệt.

“Người viết nhật ký này… chắc chắn muốn ai đó giải mã những bí ẩn còn sót lại,” Dạ Khải nói, giọng trầm hẳn. “Và tôi nghĩ… người đó đã chọn cô.”

Linh An cảm thấy cổ họng khô lại. Mọi thứ trở nên rõ ràng: lâu đài này không chỉ là nơi cổ kính, mà còn ẩn chứa những bí ẩn nguy hiểm, và cô – bằng sự tò mò lẫn dũng cảm – đã bị kéo vào vòng xoáy ấy.

Vừa lúc đó, từ tầng hầm, một tiếng động nhẹ vang lên. Linh An và Dạ Khải đồng thời ngoái nhìn. Âm thanh lạ như tiếng bước chân, nhưng không đều đặn, dường như đang tiến gần. Linh An hít một hơi thật sâu, tay run run đặt lên bản đồ, trong khi Dạ Khải điềm tĩnh tiến về phía cầu thang.

“Chúng ta sẽ xuống tầng hầm,” anh nói, giọng chắc nịch. “Nhưng nhớ… tuyệt đối giữ bình tĩnh. Mọi thứ sẽ không giống như cô tưởng tượng.”

Linh An gật đầu, cố dẹp nỗi sợ để tập trung. Bước chân của họ dội lại trong không gian tĩnh lặng, mỗi tiếng vang như nhắc nhở về những điều chưa được hé lộ, và về bí mật mà lâu đài Harrington đang chờ đợi để lộ diện.

Khi họ đặt chân xuống tầng hầm, bầu không khí trở nên nặng nề, lạnh lẽo, và dường như cả lâu đài đang thở theo từng bước đi của họ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi bay lớp bụi trên các bức tranh cổ, để lộ những hình vẽ kỳ lạ, khiến Linh An rùng mình.

“Đây… là nơi mọi bí ẩn bắt đầu,” Dạ Khải thì thầm.

Linh An nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, và bước vào bóng tối. Cô biết, từ giây phút này, không chỉ tính mạng mà cả trái tim cô sẽ phải đối diện với những thử thách mà chưa từng trải qua…

Hết Chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×