bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 2: Bóng tối và ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối của tầng hầm như nuốt chửng từng bước chân của Linh An và Dạ Khải. Không khí ẩm mốc, lạnh lẽo len lỏi qua từng khe hở của bức tường đá, tạo ra những âm thanh rùng rợn: tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió thổi qua các ống dẫn cũ, và những tiếng sột soạt như ai đó đang di chuyển trong bóng tối.

Linh An cảm thấy tim mình đập dồn dập, đôi tay run run bám vào tay vịn cầu thang. Mùi ẩm mốc, hòa lẫn với mùi bụi cũ khiến cô gần như nghẹt thở. Dạ Khải đi trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Anh đưa ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các bức tường, hé lộ những ký hiệu lạ, những vết trầy xước cũ kỹ và các bức tranh cổ vẫn còn phủ bụi.

“Cẩn thận,” Dạ Khải nói, giọng trầm trầm. “Một số dấu hiệu trên tường là cảnh báo. Không phải tất cả đều an toàn.”

Linh An gật đầu, cố dẹp nỗi sợ để tập trung. Cô hít một hơi sâu, bước theo sau anh. Tầng hầm dài và ngoằn ngoèo, như một mê cung. Những chiếc cột đá trụ dày đặc, phủ rêu xanh, tạo ra những bóng đen khổng lồ nhảy múa theo ánh sáng đèn pin.

Rồi họ đến một cánh cửa gỗ lớn, phủ đầy bụi và khóa bằng một ổ khóa cổ. Dạ Khải nhấn một vài ký hiệu trên cánh cửa, và ổ khóa từ từ mở ra với tiếng lách cách khô khốc. Linh An nhăn mặt trước âm thanh kỳ quái, nhưng vẫn bước vào bên trong.

Phòng phía trong tối om, chỉ có ánh sáng yếu từ đèn pin chiếu lên những giá sách gỗ cũ, các cuốn sách dày bụi, và những bức tranh mô tả các thành viên gia tộc Harrington qua nhiều thế hệ. Linh An khẽ rùng mình khi nhìn thấy một bức chân dung của một phụ nữ với ánh mắt như sống động, dường như đang theo dõi từng cử chỉ của cô.

Dạ Khải đặt tay lên một cuốn sách cổ, thổi bay lớp bụi. “Đây là nhật ký gia tộc,” anh nói. “Nhiều bí ẩn được ghi lại trong này, nhưng không phải tất cả đều dễ hiểu. Một số dòng chữ chỉ dành cho những người đủ dũng cảm để đọc và đủ tỉnh táo để hiểu.”

Linh An mở một cuốn nhật ký dày, trang giấy vàng ố, chữ viết tay xiêu vẹo và mờ nhòe. Cô đọc những dòng đầu tiên:

"Nếu bạn đang đọc những dòng này, có nghĩa là bạn đã đặt chân vào những điều chưa từng được kể. Gia tộc Harrington từng đối mặt với nhiều bi kịch, và một số linh hồn vẫn chưa rời khỏi lâu đài này. Hãy cẩn thận, và hãy nhớ: không phải ai xuất hiện đều mang ý định tốt."

Linh An nhíu mày. Càng đọc, cô càng cảm thấy sự hiện diện của những linh hồn xung quanh, như thể lâu đài này đang sống và thở cùng họ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay lớp bụi trên bàn, làm lộ ra một chiếc hộp nhỏ bằng đồng, khắc những ký hiệu kỳ lạ.

Dạ Khải nhìn chiếc hộp, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ và tò mò. “Chiếc hộp này… có thể là chìa khóa để hiểu toàn bộ câu chuyện của gia tộc.” Anh mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc chìa khóa bằng bạc, cùng một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ xiêu vẹo:

"Chìa khóa mở ra nơi linh hồn chưa yên… nhưng đồng thời cũng hé lộ sự thật mà ai cũng tìm kiếm."

Linh An cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. “Linh hồn chưa yên… là ai?” cô thầm hỏi.

Dạ Khải khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn nghiêm trọng. “Chúng ta sẽ sớm biết. Nhưng trước hết, phải tìm hiểu tầng hầm sâu hơn. Nhiều căn phòng bị khóa và dấu hiệu cảnh báo không phải là để ngăn cản, mà là để thử thách.”

Tiếng bước chân lại vang lên từ một hành lang hẹp bên cạnh. Linh An và Dạ Khải dừng lại, lắng nghe. Âm thanh sột soạt, rồi một tiếng thì thầm như gió nhẹ:

"Hãy rời đi… nếu không muốn biết sự thật…"

Linh An giật mình, nhìn Dạ Khải. Anh không hề tỏ ra sợ hãi, nhưng ánh mắt sắc bén hơn, như đã đoán trước mọi tình huống. “Không,” anh nói, giọng trầm nhưng dứt khoát. “Sự thật là thứ duy nhất chúng ta cần, và sẽ không ai có thể cản bước chúng ta.”

Cô cảm nhận một sự an toàn kỳ lạ khi đi cạnh anh. Dù sợ hãi, cô vẫn dám tiến lên. Họ mở các cánh cửa tiếp theo, khám phá những phòng chứa vật phẩm cổ, bức tranh kỳ lạ, và những ký hiệu huyền bí trên tường. Mỗi phòng đều mang lại một mảnh ghép về quá khứ của gia tộc Harrington, nhưng đồng thời cũng tạo ra những câu hỏi mới.

Rồi họ bước vào căn phòng cuối cùng, nơi ánh sáng từ đèn pin chiếu lên một bức tượng đồng kỳ lạ: hình một người đàn ông đứng trên đỉnh đá, tay cầm thanh kiếm, mắt hướng lên trần nhà. Linh An cảm thấy cổ họng khô lại. Cô chạm tay vào bức tượng, và ngay lập tức, một luồng gió mạnh quét qua, thổi tắt đèn pin.

Trong bóng tối, Linh An nghe thấy tiếng bước chân nhanh hơn, gần hơn, và một giọng nói thì thầm vang lên:

"Người đã đến… nhưng liệu có thể rời đi khi chưa biết sự thật?"

Tim cô đập dồn dập, nhưng cô nhận ra một điều: nỗi sợ hãi giờ đây không chỉ đến từ những điều bên ngoài, mà còn từ chính những bí mật chưa được hé lộ trong lâu đài Harrington. Cô quay sang Dạ Khải, ánh mắt anh vẫn bình thản, nhưng bàn tay nắm chắc đèn pin.

“Chúng ta sẽ biết… mọi chuyện sẽ rõ ràng,” anh nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.

Linh An hít sâu, cảm nhận sự kết nối lạ kỳ với Dạ Khải – vừa là đồng hành, vừa là người dẫn đường giữa bóng tối và bí ẩn. Cô biết, từ giây phút này, hành trình của họ mới thực sự bắt đầu.

Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi qua, rì rào như lời nhắn nhủ từ quá khứ: những bí mật, những linh hồn chưa yên, và những câu chuyện chưa kể… tất cả đang chờ họ khám phá.

Không khí trong tầng hầm dày đặc, ẩm mốc và nặng nề, nhưng Linh An cảm thấy một luồng sức mạnh lạ lùng thôi thúc cô tiến về phía trước. Cô nhìn Dạ Khải – ánh mắt anh vẫn sắc bén, bình thản, nhưng đôi lúc lóe lên tia lo lắng tinh tế, khiến cô nhận ra rằng sự bình thản đó chỉ là vỏ bọc.

Họ tiếp tục đi sâu vào hành lang hẹp, ánh sáng đèn pin chỉ đủ để thấy vài bước chân phía trước. Mỗi tiếng bước đều vang vọng, tạo thành nhịp điệu kỳ lạ, khiến Linh An có cảm giác như lâu đài đang thở cùng họ.

“Có lẽ nơi đây từng chứng kiến rất nhiều bi kịch,” Linh An thầm thì, giọng run run.

Dạ Khải gật đầu, đôi mắt vẫn tập trung vào những bức tường rêu phủ. “Mỗi bức tường, mỗi viên đá đều mang ký ức. Chúng không chỉ là vật thể vô tri vô giác. Chúng biết… và chúng nhìn thấy.”

Khi họ tới một căn phòng nhỏ, cửa sổ bị đóng kín từ lâu, ánh sáng yếu từ đèn pin chiếu lên một chiếc bàn cũ, trên đó là những vật dụng rải rác: bút lông, mực, giấy viết đã ố vàng, và một cuốn nhật ký dày. Linh An đưa tay chạm vào cuốn nhật ký, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

“Đây là nhật ký của một thế hệ Harrington trước,” Dạ Khải giải thích. “Người viết đã cố gắng ghi lại mọi điều đã xảy ra… nhưng không ai đọc trọn vẹn, vì một lý do mà tôi chưa thể giải thích.”

Cô mở trang đầu tiên, những dòng chữ xiêu vẹo và mờ nhòe, nhưng vẫn đủ để đọc được:

"Đêm hôm qua, tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ tầng hầm. Nó gọi tên tôi, nhưng tôi không dám đáp lại. Tôi cảm nhận có một thứ gì đó đang quan sát… không phải từ hiện tại, mà từ quá khứ."

Một cơn gió lạnh lướt qua phòng, làm Linh An rùng mình. Những tấm rèm cũ rung lên, và bóng tối trong phòng như dày thêm. Dạ Khải tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. “Bình tĩnh. Điều chúng ta thấy chưa hẳn là hiện thực. Cảm giác, tiếng động, bóng tối… tất cả đều có thể dẫn lạc chúng ta nếu không cẩn trọng.”

Linh An nhìn anh, nhận ra sự khác biệt giữa nỗi sợ và sự tò mò. Sợ hãi khiến cô muốn chạy trốn, nhưng tò mò khiến cô muốn khám phá. Dạ Khải dường như hiểu rõ điều đó. Anh nhẹ nhàng nhấc cuốn nhật ký, soi đèn vào những dòng chữ, và bắt đầu giải thích:

“Những gì ghi trong đây không chỉ là sự kiện, mà còn là cảnh báo. Người viết từng chứng kiến những linh hồn không yên nghỉ, và họ đã cố gắng khóa chúng lại. Nhưng đôi khi, sự tò mò của người sống lại đánh thức những thứ đã ngủ yên.”

Linh An cảm thấy tim đập mạnh hơn. “Những linh hồn… đang ở đây sao?”

Dạ Khải nhíu mày. “Có thể. Nhưng không phải tất cả đều xấu. Một số chỉ muốn được nhắn nhủ điều gì đó, một số lại mang theo hận thù. Chúng ta cần phân biệt, nếu không sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của chúng.”

Cô lặng người khi nghe tiếng bước chân tiếp tục vang lên từ hành lang bên ngoài, nhưng lần này âm thanh dường như gần hơn, có nhịp điệu đều đặn, như một lời cảnh báo. Dạ Khải cầm đèn pin, tiến ra cửa, ánh mắt tinh tường quan sát từng góc tối. Linh An theo sát sau lưng, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Họ bước vào một phòng lớn hơn, nơi trần nhà cao vút và những cột đá cổ phủ rêu xanh. Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên các bức tượng và bức tranh, tạo nên những bóng đổ kỳ lạ trên sàn. Linh An cảm nhận có điều gì đó khác thường – như thể các bức tượng đang di chuyển nhẹ, hoặc ánh mắt trong tranh dõi theo từng cử chỉ của họ.

Dạ Khải tiến lại một bức tượng đồng, hình dáng một người đàn ông cầm kiếm. Anh đặt tay lên bức tượng, rồi nhìn Linh An: “Cô thấy không? Đây là biểu tượng của sự bảo vệ. Nhưng cũng là thử thách. Chỉ ai đủ can đảm mới có thể bước tiếp mà không bị cuốn vào bóng tối.”

Cô gật đầu, cố dẹp nỗi sợ. “Tôi… tôi muốn hiểu mọi thứ. Dù có sợ, tôi cũng không muốn bỏ cuộc.”

Dạ Khải mỉm cười nhẹ. “Tốt. Sự can đảm của cô là chìa khóa đầu tiên. Nhưng sẽ còn nhiều điều khó khăn hơn đang chờ chúng ta phía trước.”

Bỗng nhiên, từ góc phòng, một tiếng thì thầm vang lên, nhẹ nhưng rõ ràng:

"Người sống đã đến… nhưng liệu có thể chịu đựng sự thật chưa kể?"

Linh An hít một hơi thật sâu. Ánh sáng từ đèn pin hắt lên khuôn mặt cô, chiếu vào đôi mắt đang mở to, đầy tò mò và quyết tâm. Cô biết, từ khoảnh khắc này, những bí mật lâu đài Harrington sẽ lần lượt được hé lộ – nhưng đồng thời, nguy hiểm cũng đang rình rập.

Dạ Khải tiến sát bên cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, tạo cảm giác an toàn kỳ lạ. “Hãy bước tiếp,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc. “Mọi thứ sẽ sáng tỏ… nhưng chỉ khi chúng ta đối diện với bóng tối mà không sợ hãi.”

Tiếng gió lùa qua các khe cửa, rì rào như lời nhắc nhở từ quá khứ: mỗi bước đi của họ đều dẫn đến sự thật, nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải đối diện với những điều chưa từng thấy. Linh An cảm nhận sự hồi hộp và tò mò dâng lên, biết rằng hành trình khám phá lâu đài này chỉ mới bắt đầu.

Và giữa bóng tối mịt mùng, một ánh sáng le lói từ cuối hành lang khiến cô và Dạ Khải dừng lại. Nó không phải ánh sáng từ đèn pin, mà là một ánh sáng kỳ lạ, như đang mời gọi họ tiến vào. Linh An hít sâu, nắm chặt tay Dạ Khải, và cùng anh bước về phía ánh sáng…

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×