Linh An và Dạ Khải vừa đặt chân xuống tầng hầm sâu nhất, không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lập lòe từ Hồn Đá dẫn đường. Mùi ẩm mốc và khói bụi nặng nề khiến họ phải đi chậm rãi, từng bước chân vang lên như nhịp trống báo hiệu một điều gì đó đáng sợ đang chờ đợi.
Trước mắt họ, những bức tường đá phủ đầy rêu mốc xuất hiện những ký tự cổ kỳ dị, phát sáng yếu khi Hồn Đá chiếu vào. Những ký tự dường như kể lại câu chuyện của lâu đài Harrington, về những nghi lễ phong ấn Hồn Đá, những linh hồn bị mắc kẹt và những tội ác chưa được tiết lộ.
Bất chợt, một luồng gió lạnh buốt thốc vào mặt họ, kéo theo tiếng thì thầm vang vọng khắp không gian: “Ngươi đã đến… giờ phải đối diện nỗi kinh hoàng thật sự…”
Dạ Khải nhíu mày, bước tới, giọng trầm: “Cẩn thận. Mỗi bước đi ở đây đều có thể mở ra những cạm bẫy mà lâu đài giấu kín suốt hàng thế kỷ.”
Linh An nắm chặt Hồn Đá, ánh sáng lập lòe chiếu thẳng vào căn phòng rộng, hé lộ những bóng mờ đang trôi lơ lửng. Những bóng mờ hiện ra hình dáng những người từng bị phong ấn, ánh mắt họ cầu cứu, đồng thời cảnh báo Linh An và Dạ Khải về những nguy hiểm sắp tới.
Đi sâu hơn, họ phát hiện một cánh cửa đá khổng lồ, trên đó khắc hình những con rắn uốn lượn, mắt đỏ rực như sống. Dạ Khải run rẩy nhưng không lùi bước: “Đây là nơi giữ bí mật lớn nhất của lâu đài… chúng ta phải mở nó.”
Linh An hít sâu, đặt tay lên cánh cửa. Ngay lập tức, Hồn Đá phát sáng mạnh, ánh sáng quét khắp căn phòng. Một luồng năng lượng lạnh buốt len lỏi vào tâm trí, mang theo những hình ảnh quá khứ: nghi lễ cổ xưa, những linh hồn bị trói buộc, và bóng dáng thực thể đen tối đang quan sát từng hành động của họ.
Cả hai cảm nhận rõ rệt nỗi sợ len lỏi, nhưng thay vì hoảng sợ, Linh An quyết tâm kết nối với Hồn Đá, để thấu hiểu và giải phóng bí mật bị phong ấn. Ánh sáng từ Hồn Đá bùng lên, những bóng mờ lùi lại, và cánh cửa đá từ từ mở ra, hé lộ một căn phòng rộng lớn với trần cao, trung tâm là bàn thờ cổ xưa phủ đầy ký tự và Hồn Đá thứ hai.
Dạ Khải thì thầm: “Đây… là tâm điểm của mọi bí ẩn. Mọi nghi lễ, mọi sự kinh hoàng đều tập trung tại đây.”
Linh An bước vào, ánh mắt cô nhìn thấu từng chi tiết: những ký tự cổ, những hình vẽ ám ảnh, và những bóng mờ vẫn dõi theo từng hành động của họ. Cô biết rằng bước tiếp theo sẽ quyết định số phận của lâu đài, Hồn Đá và cả chính họ.
Tiếng thì thầm vang vọng khắp căn phòng: “Ngươi đã đến… giờ phải đối diện sự thật trọn vẹn…”
Linh An nắm chặt Hồn Đá, cảm giác tim đập mạnh, chuẩn bị bước vào màn đối diện trực tiếp với những hiện tượng siêu nhiên, những cạm bẫy kinh hoàng mà lâu đài Harrington đã cất giấu suốt hàng thế kỷ.
Linh An và Dạ Khải đứng trước bàn thờ cổ xưa, trái tim họ đập nhanh đến mức có thể nghe rõ nhịp trong không gian tĩnh lặng. Bàn thờ bằng đá đen, phủ đầy những ký tự kỳ dị, trung tâm đặt một Hồn Đá thứ hai, ánh sáng từ nó yếu ớt nhưng vẫn phát ra những tia sáng lập lòe kỳ quái, dường như đang nhìn thẳng vào họ.
Không gian xung quanh dần co lại, bóng tối như vươn ra, ôm trọn cả hai. Tiếng thì thầm trở nên rõ rệt hơn: “Ngươi đã đến… giờ phải chọn giữa nỗi sợ và sự thật…”
Linh An đặt tay lên Hồn Đá thứ hai, cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy những hình ảnh quá khứ của lâu đài: những nghi lễ phong ấn Hồn Đá, những linh hồn bị trói buộc, và bóng dáng thực thể đen tối đang quan sát từng hành động của họ.
Dạ Khải đứng cạnh, ánh mắt nghiêm nghị: “Mọi thứ đều có thể xảy ra. Nếu chúng ta sai lầm, không chỉ Hồn Đá bị phá hủy, mà chính chúng ta cũng có thể mắc kẹt ở đây mãi mãi.”
Linh An hít sâu, kết nối tâm trí với Hồn Đá, cố gắng hiểu những thông điệp ẩn giấu. Ngay lập tức, những ký tự trên bàn thờ phát sáng mạnh, ánh sáng lập lòe chiếu ra khắp căn phòng, hé lộ một cánh cửa đá ẩn phía sau bàn thờ.
Một luồng năng lượng mạnh mẽ bùng lên, kéo theo hình ảnh thực thể đen tối hiện ra: hình dáng khổng lồ, cơ thể mờ ảo, đôi mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Tiếng gió rít và tiếng thì thầm hòa làm một, khiến Linh An và Dạ Khải phải đứng vững bằng tất cả sức lực.
“Chúng ta… phải đối mặt với nó,” Linh An thốt ra, giọng run nhưng kiên định.
Dạ Khải gật đầu, tay nắm chặt Hồn Đá trong tay Linh An: “Không còn đường lui. Bước tiếp là bước quyết định.”
Cả hai tiến tới cánh cửa đá ẩn, ánh sáng từ Hồn Đá hòa vào bóng tối, tạo nên một quầng sáng kỳ ảo. Thực thể đen tối vươn tay về phía họ, nhưng Linh An cảm nhận được một sự liên kết kỳ lạ: Hồn Đá không chỉ là ánh sáng, mà còn là chiếc chìa khóa để kiểm soát năng lượng đen tối này.
Linh An khẽ thốt: “Nếu mình có thể hòa nhịp với Hồn Đá, chúng ta sẽ không chỉ mở ra bí mật lâu đài… mà còn có thể giải phóng những linh hồn bị trói buộc.”
Dạ Khải nhìn cô, ánh mắt quyết tâm: “Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua.”
Họ đặt tay lên Hồn Đá đồng thời, ánh sáng bùng lên mạnh mẽ, căn phòng rung lên dữ dội. Thực thể đen tối giãy giụa trong quầng sáng, tiếng rít khàn khàn vang vọng khắp tầng hầm. Mọi ký tự trên bàn thờ phát sáng rực rỡ, hé lộ những bí mật mà lâu đài Harrington cất giữ suốt hàng thế kỷ.
Trong khoảnh khắc đó, Linh An cảm nhận sức mạnh của Hồn Đá không chỉ là năng lượng siêu nhiên, mà còn là cầu nối giữa hiện tại và quá khứ, giữa những linh hồn bị phong ấn và thế giới sống.