bí ẩn lâu đài ma ám

Chương 8: Bước Vào Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khoảnh khắc Hồn Đá phát sáng mạnh, căn phòng dường như rung lên, những bức tượng xung quanh phát ra tiếng lách tách như xương khớp đang dịch chuyển. Linh An cảm giác tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô quay nhìn Dạ Khải, đôi mắt anh đầy quyết tâm nhưng cũng lộ rõ nỗi lo sợ.

“Chúng ta… không thể rút lui,” Dạ Khải thì thầm, nắm tay cô chặt hơn. Tiếng thì thầm từ bức tường bỗng trở nên rõ ràng, gần như trực tiếp vào tâm trí: “Ngươi đã đến… giờ phải đối diện sự thật…”

Linh An hít sâu, ánh mắt dần ổn định. Trước mặt họ, vật thể trung tâm bắt đầu rung nhẹ, ánh sáng xanh lan tỏa khắp căn phòng. Từng hình ảnh mờ ảo xuất hiện: những người mất tích, những nghi lễ bị phong ấn, và cả một bóng dáng trùm lên tất cả – hình ảnh một thực thể đen tối, như đang quan sát mọi hành động của họ.

“Đó… là nguồn gốc Hồn Đá,” Dạ Khải thốt lên, giọng nghẹn lại. “Mọi bí mật, mọi nỗi sợ của lâu đài này… đều tập trung ở đó.”

Bất chợt, một âm thanh chói tai vang lên, khiến cả hai giật mình lùi lại. Hồn Đá phát sáng mạnh hơn, chiếu thẳng vào bóng đen, tạo nên những hình thù kỳ dị trên tường. Linh An cảm giác một dòng năng lượng lạnh buốt len vào tâm trí, kéo cô về quá khứ của lâu đài Harrington, nơi những nghi lễ cổ xưa từng diễn ra.

Cô nhìn thấy các linh hồn bị phong ấn, nhẫn nhịn nỗi đau, ánh mắt họ cầu cứu, đồng thời cảnh báo. Linh An nhận ra rằng Hồn Đá không chỉ là vật thể, mà còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn, nơi mọi bí mật, tội lỗi và nỗi sợ đều được lưu giữ.

Dạ Khải tiến đến gần, nhấn mạnh: “Chúng ta phải tìm cách giải mã nghi lễ này… nếu không, nỗi sợ sẽ nuốt chửng chúng ta.”

Linh An nhắm mắt, tập trung toàn bộ ý chí. Cô chạm tay vào Hồn Đá, hình ảnh những người xưa hiện lên rõ ràng hơn, cùng với những âm thanh, cảm xúc và nỗi đau mà họ trải qua. Dòng năng lượng len vào tâm trí cô, nhưng thay vì hoảng sợ, Linh An cố gắng kết nối với nó, như muốn thấu hiểu sự thật và giải phóng bí mật bị phong ấn.

Một luồng sáng từ Hồn Đá bùng lên, xua tan bóng tối xung quanh. Những bức tượng ngừng di chuyển, tiếng thì thầm im bặt, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng kỳ lạ. Linh An mở mắt, nhìn Dạ Khải: “Chúng ta đã chạm tới sự thật… nhưng chỉ là bước đầu. Vẫn còn nhiều bí ẩn phía trước.”

Dạ Khải gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Bất kể gì chờ đợi, chúng ta phải tiếp tục. Bí mật này không chỉ liên quan đến lâu đài… mà còn là mạng sống của những người từng bước vào đây.”

Cả hai đứng giữa căn phòng, Hồn Đá sáng lập lòe, chiếu lên những ký hiệu cổ kỳ dị. Không ai nói lời nào, nhưng họ hiểu rằng cuộc hành trình chưa kết thúc, mà nỗi sợ cùng bí ẩn mới chỉ bắt đầu hé lộ phần đầu.

Sau khoảnh khắc ánh sáng từ Hồn Đá dịu đi, Linh An và Dạ Khải đứng trước một cánh cửa sắt cũ kỹ ở cuối căn phòng. Cánh cửa hẹp, phủ đầy rỉ sét, mang vẻ u ám như che giấu điều gì đó mà lâu đài Harrington không muốn ai nhìn thấy. Không gian xung quanh lạnh buốt, mùi ẩm mốc và khói bụi khiến Linh An phải nắm chặt tay Dạ Khải để không bị choáng ngợp.

“Đây là tầng hầm sâu nhất,” Dạ Khải thì thầm, mắt dò xét các ký hiệu trên cửa. Những đường nét chạm trổ kỳ dị in dấu những nghi lễ cổ xưa, hình như từng người dám mở cánh cửa này đều phải trả giá.

Linh An hít sâu, ánh mắt kiên định. “Chúng ta không thể bỏ lỡ. Bí mật lâu đài… phải được khai mở.”

Khi họ đẩy cửa, một cơn gió lạnh thốc qua, thổi tắt tất cả ánh sáng khác, chỉ còn Hồn Đá phát sáng lập lòe trong tay Linh An. Bên trong là một căn phòng hẹp, tường phủ rêu mốc, trần thấp và những bậc thang dẫn xuống sâu hơn nữa. Tiếng nước nhỏ giọt vọng lên từ tầng dưới, hòa với âm thanh rùng rợn của lâu đài, tạo nên cảm giác như căn phòng đang sống.

Linh An và Dạ Khải bước xuống bậc thang, từng bước đi vang lên tiếng rít của gỗ mục. Mỗi bậc thang như nhắc nhở họ rằng nỗi sợ đang chờ phía trước. Họ dừng lại trước một cửa hầm khác, cửa đá màu đen, phủ đầy những ký tự cổ kỳ dị. Những ký tự này phát sáng yếu khi Hồn Đá chiếu vào, khiến hình ảnh những bóng người mờ ảo xuất hiện xung quanh.

“Những người từng bước vào tầng hầm này…” Linh An thở dài, nhìn những bóng mờ hiện ra rồi biến mất. “Họ đang cảnh báo chúng ta.”

Dạ Khải tiến lại gần, đôi mắt sáng lên vẻ quyết tâm. “Nếu chúng ta giải mã tầng hầm này, có thể hiểu tại sao lâu đài lại chứa đựng Hồn Đá và nỗi sợ.”

Bất ngờ, từ bóng tối phát ra tiếng bước chân nặng nề, như ai đó đang tiến lại gần. Linh An run rẩy nhưng không lùi bước, cô nắm chặt Hồn Đá, ánh sáng lập lòe chiếu thẳng vào căn phòng tối. Những bóng mờ dần rõ hơn, hiện ra hình dáng những người mất tích, lặp lại cảnh họ bị phong ấn và bị kéo vào bóng tối.

Một luồng năng lượng lạnh buốt quét qua, khiến cả hai phải đứng im. Tiếng thì thầm vang lên dồn dập: “Ngươi đã đến… giờ phải đối diện nỗi kinh hoàng thật sự…”

Linh An nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận dòng năng lượng len lỏi vào tâm trí. Cô nhìn thấy toàn bộ quá khứ của lâu đài, những bí mật chưa từng hé lộ, những nghi lễ cổ xưa và những linh hồn bị phong ấn. Cảm giác rùng rợn hòa lẫn sự tò mò khiến tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.

Dạ Khải đứng cạnh, giọng trầm: “Chúng ta phải bước tiếp. Bí mật của tầng hầm này sẽ quyết định số phận của Hồn Đá… và của tất cả những ai dám bước vào lâu đài.”

Cả hai cùng nhau tiến sâu hơn, bóng tối vươn ra xung quanh, tiếng thì thầm và hình ảnh mờ ảo dường như ôm trọn họ vào một thế giới vừa kỳ dị, vừa nguy hiểm, nơi mà mỗi bước đi đều có thể mở ra những bí ẩn kinh hoàng mà lâu đài Harrington cất giấu suốt hàng thế kỷ.

Chương 8.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×