Lâm An Nhiên nhìn ra cửa sổ chiếc ô tô cũ, cảnh vật ngoài kia dần chuyển từ những tòa nhà cao tầng sang những con đường đất gập ghềnh, hai bên là hàng cây già cỗi phủ rêu xanh. Mùi đất ẩm và lá mục phảng phất theo gió khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa… có chút rung động khó tả. Đây là ngôi làng mà cô sẽ gắn bó ít nhất vài tháng tới, để hoàn thành luận án nghiên cứu văn hóa dân gian, đồng thời điều tra một truyền thuyết mà ngay cả các tài liệu học thuật cũng chưa có lời giải thích thỏa đáng.
Chiếc ô tô dừng trước cổng làng. Ngôi làng cổ vẫn giữ nguyên lối kiến trúc từ trăm năm trước: mái ngói rêu phủ, tường gạch nâu tróc vữa, những con đường lát đá xưa cũ, những chiếc cổng gỗ chạm khắc hoa văn hoa lá tinh xảo. Một cảm giác yên bình lẫn chút u tịch bao trùm lấy An Nhiên, nhưng cô vẫn không giấu nổi cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò.
Cô kéo vali bước xuống, vừa đi vừa quan sát. Ngôi làng yên ắng đến mức tiếng bước chân của cô dường như vang vọng khắp nơi. Một vài con mèo lảng vảng trên mái nhà, vài người già chăm chú nhìn cô như muốn dò xét. Không khí nơi đây, với An Nhiên, vừa quen thuộc vừa huyền bí, như thể có điều gì đang chờ cô khám phá.
“Xin chào, cô là người mới đến nghiên cứu văn hóa à?” Một giọng nói trầm ấm cất lên từ phía sau. An Nhiên quay lại và thấy một chàng trai đứng gần cổng làng, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như đang phân tích cô từ đầu đến chân. Anh khoảng ngoài hai mươi bảy, tóc đen, ăn mặc giản dị nhưng toát lên vẻ trầm tĩnh.
“Vâng, tôi là Lâm An Nhiên. Tôi sẽ ở lại đây vài tháng để nghiên cứu các truyền thuyết của làng.” Cô mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu không khí có phần căng thẳng.
Chàng trai gật đầu, ánh mắt vẫn không rời cô. “Tôi là Hạ Dạ Hành. Có thể tôi sẽ phải… hợp tác với cô về một số việc liên quan đến gia tộc tôi.” Giọng anh trầm nhưng mang theo vẻ bí ẩn khiến An Nhiên không thể không chú ý.
Sau vài câu xã giao ngắn gọn, An Nhiên kéo vali đi về phía ngôi nhà mà cô thuê tạm. Ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nằm sâu trong làng, xung quanh là vườn cây cũ kỹ. Khi mở cửa bước vào, cô cảm nhận một luồng gió lạnh lướt qua, như thể ngôi nhà đang thở. Một cảm giác rùng rợn nhẹ thoáng qua, nhưng An Nhiên cố gắng xua đi, tự nhủ rằng đây chỉ là tưởng tượng do cô đang căng thẳng vì môi trường mới.
Chiều tối hôm đó, khi An Nhiên bắt đầu sắp xếp sách vở và tài liệu nghiên cứu, tiếng gõ nhẹ phát ra từ cửa sổ. Cô giật mình, vội vàng ra mở cửa nhưng chẳng thấy ai. Chỉ có vài chiếc lá khô xoay quanh trong gió, tạo nên âm thanh lạ lùng.
Trong lúc sắp xếp, An Nhiên vô tình lật một bức tranh cổ của ngôi làng mà chủ nhà để lại. Bức tranh mô tả một cô gái trẻ mặc áo trắng, đứng giữa cánh đồng hoa dại dưới ánh trăng. Điều kỳ lạ là ánh mắt cô gái dường như… nhìn thẳng vào An Nhiên, khiến cô rùng mình. Một luồng cảm giác bất an len lỏi trong tim cô, như thể bức tranh không đơn thuần là một tác phẩm nghệ thuật bình thường.
Đêm đó, An Nhiên không ngủ yên. Trong giấc mơ, cô thấy một bóng dáng mờ ảo của cô gái trong bức tranh đứng giữa cánh đồng, đôi mắt buồn rười rượi, miệng thì thầm những từ không rõ nghĩa. Cô cố gắng nghe, nhưng chỉ nhận ra một cụm từ lặp đi lặp lại: “Giải… lời nguyền… tình yêu…”
Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định đi dạo quanh làng. Khi cô đi qua ngôi đình cổ, nơi những người già trong làng thờ các vị thần bảo hộ, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ như tiếng chuông gió, nhưng quanh đó hoàn toàn trống trải. Cô dừng lại, nhìn xung quanh, và cảm giác như có đôi mắt đang quan sát mình.
Đúng lúc đó, Hạ Dạ Hành xuất hiện. Anh đứng cách An Nhiên vài bước, ánh mắt trầm tĩnh nhìn quanh, rồi đặt tay lên một phiến đá cổ bên đình. “Cô cũng nghe thấy tiếng đó chứ?” Anh hỏi.
An Nhiên giật mình, không ngờ anh cũng nhận thấy điều gì đó. “Vâng… tôi… tôi không hiểu nó từ đâu ra.”
Hạ Dạ Hành im lặng một lúc, rồi nói: “Ngôi làng này không chỉ bình yên như vẻ bề ngoài. Có những bí ẩn đã tồn tại trăm năm, mà chỉ những người nhạy cảm mới cảm nhận được. Cô nên cẩn thận.”
Ánh mắt anh nhìn cô khiến An Nhiên cảm thấy vừa tò mò vừa lo lắng. Cô biết rằng công việc nghiên cứu của mình sẽ không đơn giản. Nhưng chính sự tò mò ấy, cùng với cảm giác kỳ lạ mà ngôi làng mang lại, khiến cô không thể quay lại.
Khi cô trở về nhà, bức tranh cô gái trẻ lại hiện lên trong trí nhớ. Lần này, cô không cảm thấy sợ hãi, mà dường như có một lời mời gọi: khám phá bí mật mà linh hồn ấy đã chôn giấu, và có lẽ… tìm thấy điều gì đó quan trọng về chính bản thân mình.
Cơn gió chiều cuối ngày thổi qua, làm rung lên những chiếc lá trên cửa sổ, như thể thì thầm: “Lời nguyền vẫn chưa được giải… và tình yêu vẫn còn chờ đợi.”
An Nhiên khẽ mỉm cười, mắt ánh lên quyết tâm: “Tôi sẽ tìm ra sự thật, bất kể điều gì đang chờ phía trước.”