Sáng hôm sau, ánh nắng len qua lớp rèm gỗ cũ kỹ của ngôi nhà khiến An Nhiên tỉnh giấc sớm hơn dự định. Cô hít một hơi sâu, cố xua đi cảm giác rùng rợn còn vương lại từ đêm qua. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn bồn chồn; giấc mơ về cô gái trẻ trong bức tranh vẫn còn nguyên vẹn, như một lời nhắc nhở: “Hãy cẩn thận, lời nguyền chưa được giải.”
An Nhiên nhanh chóng chuẩn bị cho buổi khảo sát đầu tiên. Trong ba lô của cô là sổ tay, máy ảnh, máy ghi âm, và một vài tài liệu mà cô đã mang theo từ thành phố. Mục tiêu hôm nay là thăm ngôi đình cổ của làng và những ngôi mộ cũ mà dân làng truyền tai nhau là nơi chứa nhiều bí ẩn về truyền thuyết.
Khi cô bước ra khỏi nhà, không khí sáng sớm vẫn mang theo mùi đất ẩm, xen lẫn mùi hoa dại từ những bờ tường rêu phủ. Con đường đá dưới chân kêu lạo xạo, nhưng An Nhiên không hề cảm thấy đơn độc—dường như từng bước đi của cô đều được quan sát, theo dõi bởi một đôi mắt vô hình.
Vừa đi được vài bước, cô bắt gặp Hạ Dạ Hành đang đứng bên bờ ao nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn mặt nước. Như thể biết trước sự xuất hiện của cô, anh quay lại, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can.
“Cô dậy sớm thật,” anh nói, giọng trầm nhưng không hề khó chịu. “Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đến nơi có nhiều manh mối nhất về lời nguyền gia tộc.”
An Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng nén lại sự bối rối. “Vậy anh sẽ dẫn tôi… nhưng tại sao anh biết nơi nào có manh mối?”
Hạ Dạ Hành không trả lời ngay. Anh chỉ gật đầu, ánh mắt lướt nhìn từng ngóc ngách của ngôi làng như dò xét. “Tôi… đã từng tìm hiểu gia tộc mình. Ngôi làng này, từng góc nhỏ đều ẩn chứa những điều mà người thường khó nhận ra. Nếu cô muốn nghiên cứu, cô nên quan sát kỹ, và quan trọng nhất… phải để ý những dấu hiệu bất thường.”
An Nhiên cảm thấy tò mò hơn bao giờ hết. Cô nắm chặt sổ tay, theo sau anh bước vào con đường nhỏ dẫn đến ngôi đình cổ. Bên cạnh những bức tượng thần phủ rêu, những cánh cửa gỗ cũ kêu cọt kẹt khi cô chạm vào, tạo ra âm thanh vang vọng khắp sân đình.
“Nhìn kỹ, cô sẽ thấy…” Hạ Dạ Hành dừng lại, chỉ vào một phiến đá có khắc những ký hiệu kỳ lạ. “Đây là một trong những manh mối đầu tiên. Không chỉ là ký hiệu, mà còn là lời nhắc về một sự kiện đã xảy ra trăm năm trước.”
An Nhiên cúi xuống, cảm nhận bề mặt đá lạnh lẽo. Những ký tự khắc sâu nhưng mờ nhạt, gần như bị rêu che phủ. Cô cố gắng chép lại vào sổ, nhưng càng nhìn kỹ, ký hiệu ấy dường như biến đổi, đôi lúc sáng lên lấp lánh dưới ánh nắng.
“Cô cũng cảm nhận được chứ?” Hạ Dạ Hành hỏi, giọng trầm hơn. “Không phải tất cả đều nhìn thấy được. Chỉ những người nhạy cảm… hoặc có duyên với lời nguyền, mới có thể nhận ra.”
An Nhiên hơi sững sờ. Cô không biết phải trả lời sao. Từ trước đến nay, cô chỉ tin vào lý trí và nghiên cứu khoa học. Nhưng ánh sáng kỳ lạ trên phiến đá khiến cô thấy… có gì đó không thể lý giải.
Đột nhiên, từ phía sau đình, một cơn gió lạnh thổi qua, làm những chiếc lá rụng bay tán loạn. Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, vang vọng như tiếng chuông gió, nhưng khi quay lại, không thấy ai. Tim cô đập nhanh hơn, một luồng cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trào dâng.
“Đừng sợ,” Hạ Dạ Hành nói, như đọc được suy nghĩ của cô. Anh tiến đến gần, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Điều này… là bình thường. Những linh hồn còn vương vấn sẽ xuất hiện, nhất là khi cô dấn thân vào vùng có lời nguyền.”
An Nhiên hít một hơi, cố gắng bình tĩnh. “Vậy… lời nguyền này là gì? Nó liên quan đến gia tộc anh chứ?”
Anh gật đầu, ánh mắt trầm mặc. “Đúng. Truyền thuyết kể rằng, trăm năm trước, một tình yêu bị chia cắt oan nghiệt. Một cô gái trong gia tộc chúng tôi đã bị chôn giữ bí mật tình yêu, và từ đó, những hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Người trong làng gọi đó là… lời nguyền tình yêu.”
An Nhiên cảm thấy rợn da gà. Cô nhìn quanh, những bóng cây rung rinh trong gió, ánh sáng xuyên qua tán lá như vẽ nên những hình thù kỳ lạ. Một cảm giác mạnh mẽ thúc giục cô: phải tìm ra sự thật.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” cô hỏi, giọng vừa sợ hãi vừa háo hức.
Hạ Dạ Hành mở một chiếc ba lô nhỏ, lấy ra một cuốn sách cũ dày cộp, bìa da đã sờn. “Đây là nhật ký của tổ tiên tôi. Nó ghi chép tất cả sự kiện liên quan đến lời nguyền, từ khi cô gái đó còn sống cho đến những biến cố xảy ra trong làng. Chúng ta sẽ đọc, và kết hợp với những manh mối hiện vật, để giải mã.”
An Nhiên chạm vào cuốn sách, cảm giác lạnh từ bìa sách truyền lên bàn tay cô. Cô mở ra trang đầu, chữ viết cổ, từng nét cong uốn lượn như đang nhảy múa trên trang giấy. Khi đọc, cô nhận ra một đoạn khiến tim cô thắt lại:
“Ai dám xâm nhập vùng này, phải chuẩn bị đối mặt với linh hồn… và với tình yêu bị trói buộc. Chỉ những trái tim chân thành, kiên định mới có thể tìm ra sự thật.”
Một luồng gió nhẹ thổi qua, trang giấy rung lên. An Nhiên nhìn Hạ Dạ Hành, thấy ánh mắt anh cũng chứa đựng sự nghiêm trọng. Hai người cùng im lặng, nhận ra rằng họ vừa bước vào một cuộc hành trình không chỉ là nghiên cứu, mà còn là đối mặt với những hiện tượng siêu nhiên, với quá khứ bị chôn giấu sâu trong ngôi làng này.
“Chúng ta nên bắt đầu từ những nơi gần nhất, những ngôi mộ cổ,” anh nói, giọng trầm. “Có lẽ ở đó, chúng ta sẽ tìm được manh mối đầu tiên về cô gái bị chôn giữ bí mật… và về lời nguyền.”
An Nhiên gật đầu. Lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: sợ hãi xen lẫn phấn khích. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của mình sẽ không còn bình yên như trước nữa.
Và như thể linh hồn cô gái trong bức tranh từ đêm qua, đang nhìn họ từ đâu đó, mỉm cười, thì thầm: “Hãy tìm ra sự thật… và giải thoát cho tình yêu bị chôn giấu.”
Con đường dẫn đến ngôi mộ cổ u tối, rêu phủ, âm vang tiếng bước chân của hai người, như nhắc nhở rằng những bí ẩn chỉ vừa mới bắt đầu.