bí ẩn lời nguyền cổ

Chương 9: Ánh Bình Minh và Khởi Đầu Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm giải lời nguyền, ngôi làng cổ như được khoác lên một tấm áo mới. Sương mỏng lãng đãng trên mái nhà, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua những tán cây, tạo nên một cảnh tượng bình yên hiếm có. An Nhiên đứng trước cửa sổ ngôi nhà gỗ, hít thật sâu không khí trong lành, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập từng hơi thở.

Hạ Dạ Hành bước ra, tay cầm hai tách trà nóng. Anh đặt một tách xuống bàn cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn ẩn chứa một chút tinh nghịch.

“Trà nóng cho người dũng cảm vừa vượt qua bóng tối,” anh nói, mỉm cười.

An Nhiên cười khẽ, đôi má ửng hồng: “Cám ơn… nhưng tôi không nghĩ rằng chỉ cần tình yêu và sự tin tưởng lại có thể mạnh mẽ đến vậy.”

Hạ Dạ Hành bước lại gần, đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Và tôi nghĩ chúng ta đã chứng minh rằng, khi đứng bên nhau, không còn bóng tối nào đáng sợ nữa.”

Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể An Nhiên. Cô nhìn anh, thấy ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, dịu dàng, và một tình cảm mà cô chưa từng cảm nhận với bất kỳ ai trước đây. Trái tim cô như lạc nhịp, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng tình cảm giữa họ không chỉ là sự đồng hành, mà đã trở thành tình yêu.

Sau bữa sáng, họ quyết định đi dạo quanh làng. Cảnh vật sau đêm qua trở nên khác lạ, tĩnh lặng nhưng tràn đầy sức sống. Những ngôi nhà cổ được ánh nắng chiếu rọi, hàng cây rợp bóng xanh, chim hót líu lo trên cành. Người dân trong làng bước ra, ánh mắt họ chứa niềm vui khó tả, như thể cảm nhận được sự yên bình mới mẻ lan tỏa khắp nơi.

An Nhiên và Hạ Dạ Hành đi qua con đường rải sỏi, tay trong tay. Khoảnh khắc bình yên ấy khiến cô nhận ra: sau mọi nguy hiểm và hiện tượng siêu nhiên, họ vẫn có thể trở về với những điều giản dị và quý giá nhất—cuộc sống bình thường và nhau.

Hạ Dạ Hành dừng lại trước một gốc cây cổ thụ, ánh mắt nhìn sâu vào mắt An Nhiên: “Cô có biết không… chính khoảnh khắc chúng ta đứng bên nhau giữa bóng tối, tôi đã nhận ra mình không thể rời xa cô.”

An Nhiên đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng cô mỉm cười: “Và tôi cũng vậy. Có lẽ… chúng ta đã tìm thấy nhau giữa những bóng tối, và bây giờ, không còn gì có thể chia cắt chúng ta.”

Họ ngồi xuống bãi cỏ bên dưới gốc cây, nhìn ra khung cảnh làng yên bình. An Nhiên lấy trong túi cuốn nhật ký thứ hai, mở ra đọc lại những dòng chữ cuối cùng của cô gái linh hồn: những lời hứa về tình yêu, sự hy sinh và niềm tin vào trái tim đồng điệu.

“Cô ấy đã dạy chúng ta điều gì đó quan trọng,” An Nhiên nói, giọng dịu dàng. “Rằng tình yêu chân thành, lòng dũng cảm và niềm tin có thể vượt qua mọi bóng tối.”

Hạ Dạ Hành nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Và giờ đây, chúng ta sẽ viết tiếp câu chuyện của riêng mình. Không còn lời nguyền, không còn bóng tối, chỉ còn chúng ta và một khởi đầu mới.”

Khoảnh khắc ấy, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tán lá, rọi lên khuôn mặt họ, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống luôn tràn đầy hi vọng và cơ hội mới. Họ nhìn nhau, không cần lời nói thêm, bởi cả hai đều cảm nhận được tình yêu và sự gắn kết sâu sắc đang hiện hữu giữa họ.

Buổi chiều, họ quay trở lại căn nhà gỗ, nơi từng là điểm xuất phát của cuộc hành trình giải lời nguyền. An Nhiên đặt cuốn nhật ký trở lại kệ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và niềm tin.

“Chúng ta sẽ tiếp tục sống, nhưng lần này… với tất cả tình yêu và dũng cảm mà chúng ta có,” cô thì thầm.

Hạ Dạ Hành ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên tóc cô, giọng ấm áp: “Và tôi sẽ luôn ở bên cô, cùng cô trải qua mọi thử thách, mọi hạnh phúc và cả những điều giản dị trong cuộc sống.”

Buổi tối buông xuống, ánh trăng soi rọi khu vườn nhỏ trước nhà. An Nhiên và Hạ Dạ Hành ngồi trên bậc thềm, tay trong tay, nhìn ra bầu trời đầy sao. Từng ngôi sao lấp lánh như nhắc nhở họ về những điều kỳ diệu vừa trải qua và những khoảnh khắc hạnh phúc sắp tới.

“Chúng ta đã vượt qua bóng tối,” An Nhiên nói, giọng dịu dàng nhưng đầy tin tưởng. “Và từ giờ, chúng ta sẽ viết nên một chương mới… trọn vẹn và hạnh phúc.”

Hạ Dạ Hành mỉm cười, kéo cô vào lòng, và lần đầu tiên, họ trao nhau nụ hôn dài, sâu đậm và tràn đầy tình cảm. Không còn bóng tối, không còn nguy hiểm, chỉ còn tình yêu trọn vẹn và sự đồng hành giữa hai trái tim đồng điệu.

Khi đêm buông xuống, ngôi làng cổ chìm trong thanh bình, ánh trăng chiếu sáng lối đi. An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng lên, nắm chặt tay nhau, bước đi giữa ánh sáng và bóng tối đã qua, biết rằng mọi thử thách đã khiến họ mạnh mẽ hơn và tình yêu của họ bền chặt hơn bao giờ hết.

Cuộc sống mới mở ra, không còn bóng tối hay lời nguyền, chỉ còn những ngày tháng bình yên, hạnh phúc và tình yêu trọn vẹn—một khởi đầu mới cho An Nhiên và Hạ Dạ Hành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×