bí ẩn lời nguyền cổ

Chương 8: Bình Minh Mới và Tình Yêu Trọn Vẹn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua lớp sương mỏng phủ trên khu rừng cổ, chiếu rọi những vệt sáng lung linh lên mặt đất. An Nhiên và Hạ Dạ Hành đứng bên nhau, nhìn về phía ngôi làng xa xa. Không còn bóng tối u ám, không còn những âm thanh rợn người, chỉ còn không gian thanh bình như thể cả khu rừng vừa hồi sinh.

“Cuối cùng… mọi chuyện đã kết thúc,” An Nhiên thì thầm, mắt nhìn xa xăm nhưng đầy xúc động.

Hạ Dạ Hành ôm cô từ phía sau, hít một hơi thật sâu mùi hương của sương mai và đất ẩm. “Không chỉ lời nguyền… mà còn là nỗi đau trăm năm của cô gái đã được giải thoát. Giờ đây, cô ấy có thể yên nghỉ, và chúng ta… có thể bắt đầu một chương mới.”

An Nhiên khẽ quay đầu, ánh mắt họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, sợ hãi, và nỗi đau của quá khứ tan biến. Một nụ cười tràn đầy hạnh phúc xuất hiện trên môi cô.

“Anh biết không…” cô nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn, “trước khi gặp anh, tôi chưa từng tin rằng… tình yêu và sự can đảm có thể đi cùng nhau đến thế.”

Hạ Dạ Hành mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và ấm áp. “Và giờ đây… chúng ta đã chứng minh điều đó. Cô không còn đơn độc nữa. Tôi sẽ luôn ở bên cô.”

Khoảnh khắc yên bình ấy, cả hai tiến đến ngôi mộ cuối cùng, nơi trước đây cô gái linh hồn từng bị chôn giữ bí mật tình yêu. Họ đặt tay lên bia mộ, và một làn sáng dịu dàng tỏa ra, như lời cảm ơn từ linh hồn đã được giải thoát. Những ký hiệu cổ xưa khắc trên đá giờ đã mờ dần, nhường chỗ cho sự thanh bình vĩnh viễn.

An Nhiên khẽ cười, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm đến lạ thường. Cô quay sang Hạ Dạ Hành, nắm chặt tay anh. “Chúng ta đã làm được… không chỉ cho cô ấy, mà còn cho chính chúng ta.”

Hạ Dạ Hành nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự mãnh liệt và dịu dàng cùng một lúc. “Và bây giờ… đã đến lúc chúng ta sống trọn với nhau, không còn bóng tối hay nỗi sợ hãi nào ngăn cách.”

Trong ánh sáng ban mai, hai người trao nhau một nụ hôn trọn vẹn, sâu đậm, không còn e dè, không còn khoảng cách. Nụ hôn như khẳng định tất cả: tình yêu của họ được sinh ra từ sự tin tưởng, dũng cảm, và trải qua thử thách cùng nhau.

Sau đó, họ rút lui khỏi khu rừng, trở về làng. Người dân trong làng bỗng cảm nhận một sự thay đổi kỳ lạ: không khí nhẹ nhàng hơn, ánh sáng rực rỡ hơn, và những câu chuyện về bóng tối, lời nguyền trăm năm dần trở thành truyền thuyết, chỉ còn lại những ký ức về dũng cảm và tình yêu chân thành.

An Nhiên và Hạ Dạ Hành đi dọc con đường làng, tay trong tay, cùng cười nói. Mọi nỗi lo âu trước đây đã tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc trọn vẹn. Họ biết rằng, dù sau này còn bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, họ cũng sẽ không bao giờ sợ hãi hay lạc lối, vì đã tìm thấy nhau giữa bóng tối.

Khi mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp ngôi làng, An Nhiên nhìn về phía khu rừng cổ: nơi ấy đã từng chứa đựng nỗi đau và bóng tối, giờ đã trở thành chứng nhân cho tình yêu, dũng cảm và sự đồng hành. Cô thầm nhủ:

“Chúng ta đã vượt qua bóng tối, tìm thấy ánh sáng, và cùng nhau bước vào một bình minh mới.”

Hạ Dạ Hành nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Và từ đây… chúng ta sẽ viết tiếp câu chuyện của riêng mình, không còn bí ẩn, không còn lời nguyền, chỉ còn tình yêu trọn vẹn.”

Giữa ánh sáng ban mai, tiếng chim hót, gió mơn man trên tóc, An Nhiên và Hạ Dạ Hành bước đi, tay trong tay. Mọi thử thách, mọi bóng tối, mọi linh hồn quá khứ giờ đã yên nghỉ. Họ đã tìm thấy nhau, và cùng nhau viết nên một chương mới—bình yên, trọn vẹn và hạnh phúc.

Câu chuyện kết thúc không chỉ với lời nguyền được hóa giải, mà còn với tình yêu nảy nở và bền chặt giữa hai trái tim đồng điệu, như minh chứng rằng: dũng cảm, niềm tin và tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×