Trời mưa.
Không phải kiểu mưa lãng mạn trong phim Hàn, mà là kiểu mưa lạnh ngắt, rơi lộp bộp trên mái tôn, nghe như tiếng ai đó gõ trống báo hiệu điều chẳng lành.
Minh – sinh viên năm ba khoa Báo chí – kéo cổ áo khoác, lầm bầm:
“Lại mưa. Mà sao cái xóm trọ này càng ngày càng âm u thế nhỉ?”
Ở phòng bên, Hân – cô bạn cùng nhóm viết báo mạng – ngó đầu ra, tay vẫn cầm gói mì:
“Âm u là phải, mày ở ngay sát nhà xác cũ đó, quên hả?”
“Ờ nhỉ…” Minh cười gượng, nhưng trong lòng hơi rợn.
Cái nhà xác đó giờ đã bị khóa lại, cỏ mọc cao đến nửa người. Người ta đồn rằng đêm nào cũng có ai đó gõ cửa, nhưng khi ra thì chẳng thấy ai.
Ban đầu Minh không tin, cho đến một đêm, khi đang cắt video deadline, anh nghe rõ mồn một tiếng “cộp… cộp…” vang lên giữa đêm. Mở cửa ra, chỉ thấy… một bức thư nằm ngay trước thềm.
Lá thư được bọc trong phong bì vàng đã ố, nét chữ nguệch ngoạc, có chỗ như bị cào rách.
Trên góc thư chỉ ghi vỏn vẹn:
“Gửi người còn thở.”
Minh bật cười:
“Chắc ai đó troll.”
Nhưng rồi, tò mò thắng sợ hãi, anh mở thư ra.
Bên trong chỉ có vài dòng:
“Mật thư đầu tiên ở nơi không có oxy.
Kẻ đọc nó sẽ biết bí mật của người đã chết.”
Dưới cùng là một dấu in bằng mực đỏ – hình tròn, giữa có ký hiệu như lá phổi người, nhưng bị gạch chéo.
Cạnh đó là một dòng nhỏ hơn, khó đọc:
“Nếu tim mày đập nhanh, nghĩa là đã có kẻ đang nhìn.”
Minh nuốt khan. Anh nhìn quanh. Căn phòng nhỏ, đèn huỳnh quang nhấp nháy, tiếng quạt quay rì rì, chẳng có gì bất thường.
“Ờ… chắc thằng Quân bày trò,” anh tự trấn an, cười méo xệch.
Quân – bạn thân cùng khoa – nổi tiếng là tay viết truyện trinh thám kiêm chuyên gia hù dọa. Lần trước nó từng giả làm ma nữ chui ra từ màn chiếu trong buổi chiếu thử phim kinh dị. Cả phòng la hét, còn nó thì quay clip đăng TikTok, lên cả triệu view.
Minh lôi điện thoại, nhắn nhanh:
“Ê, mày gửi tao cái thư ‘thiếu oxy’ hả?”
Phía bên kia seen, nhưng không trả lời.
Mười phút… Hai mươi phút…
Minh gõ tiếp:
“Đừng nói mày đang làm clip nha. Tao không mắc câu đâu.”
Lúc này, chuông Messenger reo.
Tin nhắn đến:
“Tao đang trực ở bệnh viện, chưa gửi gì hết. Mà… mày nói thư gì?”
Cổ Minh lạnh toát.
Anh định gửi hình lá thư, nhưng kỳ lạ – lá thư biến mất.
Chỉ còn phong bì trống rỗng, và mùi mực nhàn nhạt như mới in.
Anh thở hắt ra, đứng bật dậy:
“Không lẽ mình mơ?”
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa “cộp… cộp…” thật khẽ.
“Lại nữa hả trời!”
Minh hét lên, bước nhanh đến, mở cửa.
Chẳng có ai.
Chỉ có một tờ giấy trắng bay vào chân. Anh cúi nhặt lên, thấy dòng chữ nguệch ngoạc như viết bằng tay run:
“Đêm mai, 0h00, nhà xác cũ. Nếu muốn thở – hãy đến.”
Minh đứng lặng.
Không hiểu sao, trong ngực anh bỗng nhói lên, hơi thở gấp gáp. Không khí trong phòng như bị rút đi. Anh bật quạt, mở cửa sổ, mà vẫn thấy nặng nề như thiếu oxy thật.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Minh thấy tin nhắn từ nhóm bạn “Báo Mật”:
Hân: “Tối qua ai gửi clip ‘Mật thư thiếu khí’ trong group vậy? Coi sợ quá!”
Quân: “Tao tưởng mày gửi chứ?”
Minh: “Cái gì cơ???”
Anh mở group – trong đó có video dài 15 giây, quay cảnh chính căn phòng anh, từ góc trên trần nhà. Một bóng đen cúi xuống, đặt lá thư trên bàn, rồi ngẩng lên – chỉ thấy một khuôn mặt bị che bằng túi nilon, hơi thở phập phồng, tiếng xé xì xì…
Hân nhắn:
“Ê, đừng dọa tao nha, tao ở phòng kế bên mà không nghe gì đó!”
Minh run tay. Anh tua lại clip – đúng là góc quay trong phòng anh thật. Nhưng anh không hề lắp camera.
“Không thể nào…”
Quân nhắn tiếp:
“Cái tag ở cuối clip ghi ‘#BianMatThuThieuKhi’. Chắc trend mới.”
Minh click vào hashtag.
Hàng loạt video hiện lên: người mở thư, người ngất xỉu, có người còn ghi “thấy bóng đen đứng sau lưng khi đang đọc.”
Nhưng tất cả đều bị xóa sau vài phút, chỉ còn lại clip của Minh.
Lượt xem: 666.666.
Anh bỗng bật cười khan.
“Số đẹp thật…”
Nhưng trong tiếng cười, tim anh lại đập mạnh đến nghẹt.
Buổi chiều, Quân đến tìm.
“Ê, mày dính vụ ‘mật thư thiếu khí’ thật hả? Tao đọc trên diễn đàn UETGhost thấy bảo ai nhận thư này đều bị ‘thiếu khí’ thật, kiểu ngạt thở trong mơ.”
“Vớ vẩn.”
Minh đáp, nhưng giọng khàn đi.
Quân ngồi phịch xuống ghế, rút ra laptop:
“Có người dịch được phần ký hiệu trong thư của mày đó. Nó không phải lá phổi đâu.”
“Mà là gì?”
“Là ký hiệu y học cổ cho ‘chứng nghẹt khí hô hấp’ – bệnh mà người chết rồi vẫn còn… thở.”
Cả hai im lặng.
Ngoài trời, mây đen kéo đến. Tiếng sấm vọng lại, vang dài như tiếng thở nặng nề của ai đó.
“Ê Minh,” Quân khẽ nói, “tối nay tụi mình tới nhà xác cũ đi. Biết đâu là trò viral marketing gì đó. Mày có view, tao có content.”
Minh lắc đầu.
“Không đi. Tao thấy không ổn.”
“Thôi mà. Coi như săn tin. Với lại, biết đâu có bí ẩn thật?”
Câu nói của Quân khiến Minh lưỡng lự. Cậu từng mơ ước được viết phóng sự kỳ bí, một bài báo làm rung động mạng xã hội. Và giờ, cơ hội đang trước mắt.
“Được. Nhưng đi ban ngày.”
“Ban ngày nhà xác khóa. Tối mới mở.”
“Ai mở?”
Quân cười, chỉ vào màn hình.
Trên đó là đoạn cuối clip “#BianMatThuThieuKhi”.
Ở giây cuối, giữa bóng tối, hiện ra dòng chữ mờ nhạt:
“0h00 – cửa sẽ mở, cho những ai muốn biết sự thật.”
Minh nuốt nước bọt.
“Rồi nếu không tới?”
Quân nhún vai:
“Thì có thể mày sẽ nghẹt thở trong mơ, như mấy người kia.”
Đêm hôm đó, Minh nằm mà không ngủ nổi. Cửa sổ khẽ rung vì gió. Đồng hồ nhích dần về 23h58.
Tim anh đập nhanh bất thường, như có ai bóp nghẹt lồng ngực. Anh vùng dậy, cầm điện thoại, nhắn cho Quân:
“Tao tới.”
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Anh khoác áo, bước ra con hẻm tối. Bóng đèn vàng lập lòe. Xa xa là cổng nhà xác, rỉ sét, bị khóa bằng sợi xích đã mòn.
Phía sau cánh cổng, có thứ gì đó đang đứng – rất cao, rất mảnh, và đang thở…
“Quân?” Minh gọi khẽ.
Không tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng gió, và tiếng hít vào rất dài.
Hít…
Hít…
Như thể cả không gian đang rút hơi từ trong ngực anh.
Minh bước lùi, tay nắm chặt lá thư trong túi.
Bất chợt, đèn đường tắt phụt.
Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai anh, kéo sát lại.
Một giọng nói khàn khàn vang lên, ngay bên tai:
“Mày đến rồi… kẻ biết mật thư phải học cách… thở lại.”
Sấm nổ.
Mưa xối xuống.
Và từ xa, giữa làn hơi nước lạnh buốt, cánh cổng nhà xác mở ra…
Một luồng khí lạnh tràn tới.
Còn Minh – chỉ còn nghe thấy nhịp thở dồn dập của chính mình, xen lẫn tiếng cười khúc khích ai đó phía sau:
“Đừng sợ… đây mới chỉ là chương đầu tiên của trò chơi thiếu khí.”