bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 2: Đêm đầu tiên không thở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày bước vào nhà xác — nhất là vào lúc nửa đêm, giữa trời mưa.

Gió thổi ào ào, quất vào mặt đau rát, mùi sắt rỉ và mốc ẩm từ cánh cổng cũ tràn ra như hơi thở của người đã chết lâu năm.

“Ê, mày chắc là muốn vô thiệt hả?”

Quân đứng kế bên, khoác áo mưa mỏng như tờ giấy, tay cầm đèn pin mà run run.

“Giờ quay clip thì view chắc lên top TikTok đó, nhưng nếu bị bắt vì tội xâm nhập trái phép, tụi mình… cũng lên báo luôn nha.”

“Thôi bớt nói xui.” Minh nạt khẽ, rồi nhìn quanh.

Cổng nhà xác lúc chiều bị khóa, giờ mở toang, xích đung đưa như có ai mới vừa bước qua.

Phía trong là hành lang dài tối om, tường bong tróc, có dòng chữ mờ “Phòng lưu xác – khu cũ.”

Một tiếng rắc vang lên phía sau.

Cả hai giật mình quay lại.

Là Hân — tay cầm điện thoại, mặt vẫn bình thản như đang đi dạo chợ.

“Tụi bây đi mà không gọi tao? Tao có đèn flash, tao có 4G, tao có nhan sắc. Đi đâu cũng sáng.”

Quân trợn mắt: “Trời ơi, đây là nhà xác chứ không phải studio, Hân ơi.”

“Thì càng cần ánh sáng chứ?” cô nháy mắt, rồi giơ điện thoại quay story:

“Hello mọi người, tụi mình đang ở ‘Nhà xác thiếu khí’ nha. Ai yếu tim thì đừng coi, ai mạnh mẽ thì share liền cho nóng!”

Minh thở dài, nhưng lỡ rồi, đành để cô quay.

Ba người rọi đèn bước vào. Không khí đặc quánh, ẩm lạnh và có mùi formalin nhạt. Dưới chân là lớp gạch cũ, phủ đầy rêu, phát ra tiếng “chẹp chẹp” mỗi lần bước lên.

Đột nhiên, Quân chỉ tay:

“Ê, coi kìa!”

Trên bức tường trước mặt là hàng chữ đỏ nhòe:

“Hít sâu đi, vì lát nữa mày không còn cơ hội.”

Hân giơ máy quay, run tay:

“Câu slogan dễ thương ghê ha.”

“Bớt cà khịa đi,” Minh lẩm bẩm, “chắc bọn học sinh nào vào phá thôi.”

Nhưng ngay khi Minh nói xong, đèn pin nhấp nháy rồi tắt phụt.

Trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại của Hân.

Một giọng nói khe khẽ vang lên từ hành lang:

“Không phải bọn học sinh đâu… họ vẫn còn ở đây…”

Cả ba đứng khựng. Hân lia camera về phía tiếng nói.

Không có ai, chỉ thấy bức tường nứt toác, như có hơi người phả ra từ bên trong.

“Có gió thôi,” Minh nói nhỏ, cố tỏ ra bình tĩnh.

Nhưng Quân cúi xuống, rọi lại đèn pin – thấy rõ vết dấu chân ướt trên nền gạch, dẫn về phía phòng cuối hành lang.

Cánh cửa phòng đó khắc chữ “Phòng bảo quản lạnh”.

Trên tay nắm có dính giấy note:

“Mật thư thứ nhất ở trong đây.”

“Không được mở!” – Minh nói ngay.

“Không mở sao biết thật giả?” – Quân cãi.

Hân chen vào, nhăn mũi: “Thật ra… nếu có bí ẩn thì nên mở chứ. Tui cần clip hot.”

Không kịp ngăn, Quân xoay nắm cửa. Tiếng bản lề rít lên như ai kêu khóc.

Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ một bóng đèn huỳnh quang sắp tắt.

Ở giữa phòng là một chiếc tủ đông kim loại to, cũ kỹ, trên nắp có dán phong bì vàng y hệt bức thư tối qua.

Minh tiến lại, tim đập thình thịch. Anh rút phong bì ra.

Dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên:

“Người mở thư này, hãy nín thở trong 13 giây.”

Quân bật cười: “Dễ ẹc.”

Nó hít một hơi, rồi nín.

5 giây… 8 giây… 12 giây…

Vừa đúng 13, tủ đông rung lên bần bật.

Nắp bật mở “rầm!” – hơi lạnh phả ra, khiến cả ba lùi lại.

Bên trong, không có xác.

Chỉ có một con búp bê y tá bị vỡ nửa mặt, trên tay cầm tờ giấy nhàu.

Hân quay cận cảnh: “Giật cả mình… ai chơi ác vậy?”

Minh cầm tờ giấy lên – chữ viết nguệch ngoạc, mực lem:

“Người đầu tiên ngừng thở… chưa bao giờ mở mắt ra.”

Ngay khi đọc xong, đèn vụt tắt toàn bộ.

Căn phòng chìm trong tối đặc.

Quân hét: “Đèn! Bật đèn!”

“Không được, tao không thấy gì…” Minh lục túi, bật điện thoại – nhưng màn hình đen thui, pin đầy mà không sáng.

Hân cũng la lên: “Tui nghe tiếng gì thở sau lưng nè!”

Một hơi thở phả lạnh sau gáy Minh. Anh quay lại – không có ai.

Nhưng Quân, lúc này đang run cầm cập, thì bỗng ngã khuỵu, ôm cổ:

“Không… thở… được…”

Minh lao tới đỡ, nhưng cảm giác như không khí bị rút sạch.

Cả phòng lặng im, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập.

Rồi đột nhiên – một tiếng “click” vang lên, đèn bật sáng.

Tất cả trở lại bình thường.

Quân ho sặc sụa, mồ hôi đầm đìa.

“Cái gì vừa xảy ra vậy?” – Hân run run.

Minh nhìn quanh – tủ đông trống rỗng, búp bê biến mất.

Chỉ còn lại tờ giấy mới dính trên nắp tủ, chữ in to đậm:

“Lần đầu tiên: sống sót.

Lần hai: đừng đến một mình.”

Cả ba đứng chết lặng.

Trên đường về, mưa vẫn rơi, không ai nói tiếng nào.

Về tới phòng trọ, Minh mở laptop, định viết lại trải nghiệm để đăng lên blog “Báo Mật”.

Nhưng khi gõ từ khóa “Mật thư thiếu khí”, trang web tự bật ra dòng thông báo:

“Bài viết này đã tồn tại.”

Anh mở ra – đúng là bài viết y hệt anh định viết: chi tiết từng cảnh, từng lời nói, thậm chí cả việc Quân nín thở 13 giây.

Người đăng: Minh Nguyễn.

Thời gian đăng: 5 ngày trước.

“Không thể nào…” Minh lẩm bẩm.

Anh kiểm tra email – hộp thư đến có tin mới, không người gửi, tiêu đề:

“Chào mừng người viết đã bước vào vòng đầu tiên.”

Dưới là dòng chữ in đỏ:

“Đừng ngủ một mình.”

Sáng hôm sau, Minh tỉnh dậy trong tình trạng nặng đầu.

Anh nhớ mang máng rằng đêm qua có ai đó gõ cửa, rồi anh ngồi dậy… sau đó không nhớ gì nữa.

Điện thoại hiện một đoạn video tự quay: Minh đang ngồi ngay giữa phòng, mắt mở trừng, đọc lại những dòng trong mật thư như bị thôi miên.

Phía sau, có bóng ai đó mặc áo y tá đứng mờ mờ, tay cầm mặt nạ oxy.

Anh hốt hoảng xóa clip, rồi gọi ngay cho Quân.

Quân bắt máy, giọng khàn khàn:

“Tao ổn… chắc do tối qua thiếu oxy thiệt. Nhưng tao mơ thấy ai đó bắt tao đếm đến mười ba, rồi… hít thở lại theo nhịp của họ.”

“Cái gì?”

“Ờ, tao còn nhớ mặt họ bị che bằng túi nilon.”

Minh sững sờ, hình ảnh trong đầu lập tức trùng khớp với bóng trong clip.

Anh gõ nhanh:

“Hân đâu?”

“Không biết, sáng nay gọi không bắt máy.”

Đến trưa, hai đứa tìm tới phòng Hân.

Cửa không khóa.

Trong phòng vắng tanh, chỉ có điện thoại Hân đặt trên bàn, camera vẫn mở.

Clip đang quay dang dở – cảnh Hân cười nói:

“Hello, mọi người, mình vừa nhận được mật thư thứ hai…”

Đoạn clip dừng ở đó.

Không có cảnh sau, chỉ còn tiếng thở hổn hển và tiếng vải nilon sột soạt.

Quân nuốt nước bọt:

“Không thể nào…”

Minh bước lại bàn, thấy lá thư vàng khác nằm đó. Anh cầm lên.

Trên thư chỉ ghi ba chữ:

“Hít cùng nhau.”

Dưới phong bì là một hình vẽ nguệch ngoạc – ba người cầm tay nhau, nhưng chỉ có hai người còn bóng.

“Ý là sao?” – Quân hỏi, giọng run.

Minh đáp nhỏ:

“Là một người… đã biến mất.”

Ngay khi nói xong, đèn trong phòng chớp nháy.

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên từ điện thoại của Minh:

“Mật thư thứ hai sẽ mở vào 0h00 đêm nay.

Địa điểm: nơi không có hơi thở.”

Anh run tay gõ lại:

“Ai đó?”

Không ai trả lời.

Chỉ có tin nhắn kế tiếp:

“Nếu không đến, người bạn sẽ ngừng thở trước khi trời sáng.”

Quân hoảng hốt:

“Không được đâu! Hân mất tích thật rồi! Mày không thấy nó là thật hả Minh?”

“Chính vì thế… tao phải đi.”

“Điên hả?!”

Minh nhìn bạn, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy:

“Tao muốn biết ai đang điều khiển chuyện này. Tao là người viết, và tao phải hoàn thành câu chuyện của mình.”

Bên ngoài, gió lại nổi lên.

Tiếng mưa bắt đầu nặng hạt.

Trong không khí, Minh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, như ai đó đang ở ngay sát tai anh, mỉm cười:

“Tốt lắm… người viết không được ngừng thở.”

Anh giật mình quay lại – không có ai.

Chỉ có lá thư thứ hai trên bàn, tự động mở ra, dòng chữ đỏ hiện dần:

“Chương tiếp theo – khi người viết bắt đầu… nghẹt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×