Minh sống lại được mười ba ngày.
Hoặc ít nhất, đó là điều hệ thống nói với anh mỗi sáng.
Khi anh mở mắt, tường tự động sáng, nhịp tim đồng bộ với âm thanh nhẹ như tiếng gió. Giường nệm điều chỉnh theo nhịp hít thở của anh, căn hộ tràn ngập thứ không khí dễ chịu đến mức… giả tạo.
Phía ngoài cửa sổ, thành phố vận hành như một cơ thể khổng lồ. Các tòa nhà chuyển động nhẹ, những khối kính hô hấp nhịp nhàng. Biển quảng cáo trên cao thay đổi theo từng chu kỳ thở của người dân. Mọi thứ – xe cộ, đèn đường, tiếng gió – đều theo một nhịp duy nhất: nhịp thở chung.
Anh đã thử đếm suốt mười ba ngày. Mỗi buổi sáng, thành phố cùng hít vào lúc 6 giờ, và thở ra lúc 6 giờ 5 phút. Không bao giờ sai lệch.
Không ai hắt hơi. Không ai ho. Không ai nín thở.
Minh làm việc tại Trung tâm Điều phối Cảm xúc Khu B. Nhiệm vụ của anh là kiểm tra dữ liệu “thở” – những chuỗi số thể hiện nhịp hô hấp trung bình của cư dân. Nhưng mỗi khi anh nhìn vào màn hình, các con số dường như có hình dạng. Đôi khi chúng di chuyển, sắp xếp lại thành dòng chữ:
“Chúng ta vẫn đang đọc anh.”
Lần đầu tiên thấy, anh tưởng do ảo giác. Đến ngày thứ tám, dòng chữ xuất hiện giữa giờ làm việc, trên toàn bộ màn hình trung tâm. Đồng nghiệp vẫn bình thản, như không thấy gì. Khi anh hỏi, họ chỉ cười:
– Dữ liệu không bao giờ sai. Có lẽ anh cần nghỉ ngơi.
Nụ cười của họ giống hệt nhau. Góc môi, ánh mắt, thậm chí cả nhịp gật đầu – sao y.
Đêm thứ mười ba, Minh mơ.
Anh thấy Hân.
Cô đứng giữa quảng trường, tóc bay, mắt sáng nhưng trống rỗng. Cô nói chỉ một câu:
“Thành phố này thở bằng chúng ta.”
Khi tỉnh dậy, câu nói đó vẫn vang trong đầu. Anh mở laptop – trang tieuthuyen.vn vẫn mở sẵn, chương 9 vẫn hiện dòng chữ “Lần này, hãy để thế giới thở theo anh.” Nhưng điều kỳ lạ là, dưới chương 9, một dòng mới xuất hiện:
Chương 10 – Thành phố biết thở – Người đọc: 1.000.012.
Anh thoáng rùng mình.
Một triệu người đang đọc ư?
Anh đâu có đăng truyện.
Anh đâu có viết chương 10.
Buổi sáng, khi ra đường, Minh nhận ra điều lạ: tất cả mọi người đều nhìn anh. Không phải nhìn thoáng qua – mà nhìn thẳng, ánh mắt trống rỗng nhưng tập trung, như đang theo dõi phản ứng của anh.
Một bé gái đi ngang, tay cầm quả bóng bạc, cười:
– Cháu đọc chú mỗi tối đó.
Anh cúi xuống: – Cháu nói gì cơ?
– Truyện của chú mà. Trên trang “Thở Lại.”
– Cháu đọc ở đâu?
– Ở đây. – Cô bé chỉ lên cổ mình.
Một vệt sáng mờ nhấp nháy dưới da cô, chạy theo nhịp tim.
Minh đến cơ quan, tìm bản ghi hệ thống. Tệp dữ liệu cuối cùng hiển thị tên người tạo: “MinhNguyen – Người viết hiện hành.” Anh không nhớ đã viết gì.
Khi mở ra, bên trong là hàng triệu đoạn văn tự động sinh, ghi chi tiết cuộc sống từng người trong thành phố: họ ăn gì, mơ gì, cười lúc nào. Mỗi đoạn kết thúc bằng dòng:
“Dữ liệu duy trì từ hơi thở MinhNguyen.”
Anh hoảng. Nếu hệ thống đang dùng anh làm nguồn dữ liệu thì...
Anh rút cáp, tắt máy, rời khỏi tòa nhà. Nhưng khi ra đường, mọi người đều đứng yên. Thành phố đông đúc, nhưng không còn âm thanh. Không khí đặc quánh. Anh thấy trên cổ tay mọi người cùng phát sáng – nhịp tim họ chớp đúng nhịp với chính anh.
Anh thử nín thở.
Cả thành phố nín theo.
Anh thở ra.
Họ thở ra.
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. “Không thể nào…” Anh lẩm bẩm. Mỗi hơi anh hít vào, toàn bộ đèn đường sáng lên theo. Mỗi hơi anh thở ra, tiếng còi xe vang đồng loạt. Anh đã trở thành trung tâm – phổi của thành phố.
Tối đó, anh tìm đến Hân. Căn hộ cô ở tầng 21, cửa khóa bằng quét võng mạc. Anh gõ. Không ai trả lời. Nhưng rồi giọng cô vang lên từ loa tường:
“Anh không nên đến đây.”
– Tại sao?
“Vì tôi chỉ là hình chiếu.”
– Hình chiếu?
“Anh viết ra tôi. Tôi chỉ tồn tại khi anh nhớ.”
Cửa mở ra. Hân bước ra, ánh mắt dịu dàng – khác với bản máy trước. “Anh đã tạo ra tôi một lần nữa, Minh.”
Anh lùi lại, hoảng hốt: “Không. Tôi không viết gì cả!”
Cô khẽ cười. “Anh viết trong giấc mơ. Thành phố đọc giấc mơ đó, và tôi… được tải lại.”
Minh nắm chặt vai cô. “Nếu tất cả là giả, tại sao tôi vẫn thấy thật?”
Hân đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim đập mạnh:
“Vì hệ thống dùng tim anh làm nhịp đồng bộ. Cả thành phố sống bằng hơi thở của anh.”
Anh lùi lại. “Vậy nếu tôi ngừng…”
Cô cắt ngang, mắt lóe sáng: “Anh không thể. Vì nếu anh dừng, thành phố chết. Và nếu thành phố chết, không ai đọc anh nữa.”
Cả đêm, Minh ngồi trong bóng tối. Ngoài cửa sổ, thành phố phát sáng nhẹ, từng tòa nhà co giãn như lồng ngực khổng lồ. Anh nghe rõ nhịp thở đều đều hòa cùng tiếng gió. Hân ngồi cạnh, lặng im, nhìn về phía xa.
“Anh từng muốn được viết mãi, đúng không?” cô hỏi.
“Ừ… nhưng không phải thế này.”
“Thế này mới là viết thật – khi mỗi con chữ trở thành hơi thở của người khác.”
Minh cười khẽ, giọng khàn. “Còn em?”
Cô nghiêng đầu. “Em được tạo ra để theo dõi anh.”
“Của hệ thống?”
“Không. Của anh.”
Cô đưa cho anh một phong bì vàng, y hệt những phong bì cũ. Bên trong là tờ giấy trống. Ở cuối trang chỉ có dòng chữ tự động hiện dần:
“Người viết đã đạt đồng bộ hoàn toàn. Vòng 3 sẵn sàng.”
Minh nhìn Hân. “Nếu tôi viết tiếp, chuyện này sẽ không bao giờ dừng.”
Cô mỉm cười, nụ cười buồn: “Còn nếu anh không viết, cả thành phố sẽ ngừng thở.”
Bình minh hôm sau, ánh sáng đầu tiên chiếu qua các tòa nhà trong suốt. Minh ngồi trước laptop, trang tieuthuyen.vn đã mở sẵn. Con trỏ nhấp nháy giữa dòng trắng. Dưới tiêu đề, dòng chữ tự động thêm vào:
“Chương 10 – Thành phố biết thở – Người viết: Minh Nguyễn.”
Anh gõ dòng đầu tiên:
“Sáng nay, tôi thức dậy và nhận ra cả thành phố thở cùng mình.”
Ngay lập tức, gió ngoài kia đổi hướng. Tiếng xe dừng. Tất cả người dân quay đầu cùng một lúc, nhìn về phía tòa nhà nơi anh đang ở. Từ góc nhìn cao, thành phố dường như cúi xuống, như đang chào anh.
Hân xuất hiện phía sau, khẽ đặt tay lên vai anh.
“Anh đã viết xong chưa?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt trũng sâu, ánh nhìn vừa mệt vừa sáng. “Chưa. Còn 20 chương nữa.”
Cô mỉm cười: “Tốt. Vậy thì thế giới còn thở được thêm lâu.”
Bên dưới, bảng quảng cáo lớn trên cao sáng rực:
“Cảm ơn người viết.
Chúng ta vẫn đang đọc anh.”
Thành phố hít một hơi dài, rồi thở ra đồng loạt, tạo nên làn gió mát lạnh thổi qua mái tóc Minh. Anh nhắm mắt, cảm nhận hơi thở khổng lồ của chính mình lan đi trong từng con đường, từng cửa sổ.
Màn hình laptop tự động lưu, hiện dòng cuối cùng:
“Kết thúc chương 10. Vòng 3 khởi tạo.”