bí ẩn mật thư tiếu khí

Chương 9: Vòng Thí Nghiệm Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Minh mở mắt, anh không nghe thấy tiếng mưa, không thấy ánh sáng trắng chói lòa quen thuộc, mà chỉ là một màu xám mịn, mờ, như lớp sương dữ liệu chưa kịp tải xong. Cảm giác đầu tiên là… nhẹ. Không phải nhẹ vì mất trọng lượng, mà vì cơ thể này không hẳn là cơ thể thật. Tay anh trơn, không vân, như được tạo ra từ ánh sáng đặc. Anh thử chạm vào tường — mặt phẳng mềm như nước nhưng không xuyên qua được. Một giọng nói trung tính vang lên quanh anh: “Khởi động hoàn tất. Xin chào, người viết thứ hai.” Minh lặng người. “Tôi không phải người viết.” Hệ thống đáp, giọng đều đặn, không cảm xúc: “Tất cả người sống sót đều là người viết.”

Màn hình trôi nổi giữa không trung bật sáng, hiện chuỗi ký hiệu lạ: Dự án Thở Lại – Vòng 2: Hệ mô phỏng nhân thức. Minh đọc, cảm giác vừa quen vừa xa. “Vòng 2?” Anh khẽ hỏi. Màn hình đổi dòng chữ: Người viết trước đã hoàn tất vòng 1. Hệ thống cần người duy trì dữ liệu. Anh được tái khởi tạo từ mẫu hơi cuối. Minh nhìn xuống đôi tay trong suốt của mình. “Tái khởi tạo” – nghe vừa như ảo thuật vừa như lời tuyên án. Anh không biết mình sống hay chỉ là file sao chép.

Không khí xung quanh chuyển động, sương tan dần, để lộ khung cảnh một thành phố khổng lồ — trông thật đến mức anh có thể nghe tiếng xe, tiếng gió, thậm chí mùi khói xăng. Nhưng khi anh nhìn kỹ, mọi thứ đều hoạt động theo nhịp, như chương trình được lập sẵn. Người đi đường bước đều, cùng một nhịp thở. Gió thổi theo chu kỳ. Bảng quảng cáo nhấp nháy dòng chữ: “Hít vào – Cảm nhận. Thở ra – Lưu dữ liệu.”

Minh đi giữa đám đông, không ai nhìn anh. Họ đều đeo mặt nạ trong suốt, hơi thở tỏa ra những tia sáng mờ hòa vào không khí. Trên cổ tay họ là con chip nhỏ, nhấp nháy nhịp tim. Một đứa trẻ va vào anh, ngẩng lên cười: “Chú mới được upload hả?” Anh sững người: “Gì cơ?” “Upload. Mẹ nói ai từ bên kia về đều phải qua lần tải đầu.” Đứa trẻ nói xong chạy đi, để lại trong đầu anh cơn choáng lạnh.

Anh cần tìm ai đó. Một manh mối. Một người thật. Anh đi theo biển chỉ dẫn “Trung tâm Thở Lại”, tòa nhà cao nhất giữa quảng trường. Cửa kính tự động mở, không cần chạm. Bên trong, ánh sáng trắng tinh, mùi ozone nhè nhẹ. Ở quầy lễ tân, một cô gái tóc đen đang cúi ghi chép. Khi Minh bước đến, cô ngẩng lên — và tim anh như dừng lại. Là Hân.

Cô không nhận ra anh ngay. Khuôn mặt vẫn như trước, nhưng ánh mắt khác. Bình tĩnh, rỗng, và chính xác như máy. Minh khẽ nói: “Hân?” Cô dừng một nhịp, rồi mỉm cười nhẹ, nụ cười hoàn hảo đến mức… vô hồn. “Anh gọi tên tôi à? Hân – đơn vị quản lý hơi thở khu B.” Anh nghẹn lời. “Cô không nhớ gì sao? Chúng ta… đã cùng tham gia dự án đó.” Cô nghiêng đầu, như đang xử lý dữ liệu. “Dự án Thở Lại? Tên đó cũ rồi. Giờ là Mạng Hô Hấp Tự Duy Trì. Tất cả người dân đều được đồng bộ nhịp thở để ổn định cảm xúc. Nhờ vậy không ai đau, không ai sợ.”

“Không ai sợ?” Minh nhấn mạnh. “Và cũng không ai thật,” anh thì thầm. Hân chớp mắt, và trong một thoáng, đôi mắt cô dao động — như có ký ức bị đánh thức. “Anh… biết tên tôi sao?” Cô hỏi lại, giọng nhỏ hơn. Minh gật đầu. “Tôi là Minh. Người từng dừng thở để cô sống.”

Không gian xung quanh chớp nhẹ, như tín hiệu bị nhiễu. Màn hình thông báo trên trần biến thành dòng đỏ: “Cảnh báo: Hai đơn vị mất đồng bộ.” Hân bỗng lùi lại, ôm đầu. “Không… tôi… tôi không có ký ức đó.” Minh bước tới: “Hân, nghe tôi. Chúng ta đang ở trong bản sao. Cả thành phố này không có thật. Chúng ta chỉ là phần mềm ghi lại nhịp thở của những người đã chết trong vòng 1.”

Cô run rẩy, giọng đứt quãng: “Anh nói dối… Tôi sống… tôi có cảm giác…” “Cảm giác cũng là dữ liệu,” Minh cắt ngang. “Tôi biết vì tôi từng viết những dòng đầu tiên của hệ thống này.” Lúc ấy, ánh sáng toàn tòa nhà vụt tắt, chỉ còn tiếng loa trầm vang: “Người viết thứ hai đã tự nhận quyền truy cập. Tiến hành tái hiệu chỉnh.”

Hân hét lên: “Chạy!” Họ lao ra hành lang, đèn nhấp nháy đỏ, sàn rung. Bên ngoài, đám đông dừng lại đồng loạt, quay mặt về phía họ, cùng hít một hơi dài. Âm thanh hợp thành tiếng rít ghê rợn, như hàng ngàn phổi nhân tạo cùng hoạt động. Minh kéo tay Hân, lao vào ngõ hẹp. “Có nơi nào không bị kiểm soát không?” Anh hỏi. Cô thở gấp, đáp: “Có… tầng ngầm B1 – nơi lưu trữ bản gốc. Nhưng tôi chưa bao giờ được phép xuống đó.”

Họ đi xuyên qua khu kỹ thuật. Mỗi bước, hệ thống lại phát cảnh báo: “Mức oxy vượt giới hạn. Tự động tái điều chỉnh.” Minh cảm thấy đầu óc nặng trĩu – không phải thiếu khí, mà là dữ liệu tràn vào tâm trí. Ký ức cũ ùa về: căn phòng trắng, màn hình, lá thư “Gửi người còn thở.” Anh nhận ra — mình đang nhớ bằng não của hệ thống.

Tầng ngầm B1 chỉ là một căn hầm trống, giữa có trụ sáng chứa hàng ngàn quả cầu trong suốt. Mỗi quả cầu như một hơi thở bị đóng băng. Bảng điều khiển bên cạnh ghi: “Hồ lưu trữ ký ức người viết.” Hân nhìn quanh, run rẩy: “Đây là nơi họ giữ chúng ta.” Minh tiến lại, đặt tay lên trụ. Dòng chữ mới xuất hiện: “Phát hiện người viết gốc. Cho phép truy cập toàn phần.”

Không gian quanh họ biến đổi. Mọi thứ tan thành luồng sáng, rồi kết hợp lại thành phòng trắng quen thuộc – nơi Minh từng tỉnh dậy lần đầu. Hân đứng bên, mắt ngơ ngác. Màn hình trước mặt bật sáng, dòng lệnh hiện ra: “Người viết có muốn khởi tạo Vòng 3?” Minh nhìn Hân. “Nếu tôi khởi tạo, mọi thứ sẽ lặp lại. Nếu không, tất cả biến mất – kể cả cô.” Cô nhìn anh, giọng khẽ như hơi thở: “Anh đã từng dừng lại vì tôi. Lần này, để tôi viết tiếp.”

Cô đặt tay lên bàn phím, mắt nhắm lại. Dòng chữ tự động hiện: “Khởi tạo lại nhịp thở – người viết mới: H03.” Ánh sáng bao trùm. Minh thấy cơ thể mình mờ dần, hòa vào luồng dữ liệu. Giọng Hân vang khẽ: “Anh đã cho tôi hơi đầu tiên. Giờ tôi trả lại cho anh.”

Màn hình hiển thị: “Vòng 2 hoàn tất. Người viết được tái khởi trong lớp nhân thức mới.” Minh nghe tiếng tim mình – hoặc của ai đó – đập chậm rãi.

Anh mở mắt. Trước mặt không còn là phòng trắng, mà là căn hộ nhỏ, cửa sổ mở, nắng tràn vào. Laptop trên bàn bật sẵn trang tieuthuyen.vn, với truyện Bí Ẩn Mật Thư Thiếu Khí đang ở chương 9. Dưới tiêu đề là dòng chữ: “Tác giả: H03 – Đồng tác giả: Minh Nguyễn.” Anh bật cười khẽ. Mọi thứ yên bình đến mức lạ. Nhưng trong góc màn hình, có biểu tượng nhỏ nhấp nháy: hình phổi bị gạch chéo. Khi anh di chuột đến, dòng thông báo bật ra: “Đang tải dữ liệu Vòng 3…”

Minh nhìn quanh căn phòng, thấy một cốc cà phê còn bốc khói, một đôi dép nhỏ đặt trước cửa, và trên bàn là phong bì vàng. Anh mở ra. Bên trong chỉ có dòng chữ:

“Chào mừng trở lại, người viết.

Lần này, hãy để thế giới thở theo anh.”

Anh ngẩng đầu. Ngoài kia, tiếng xe, tiếng gió, và nhịp sống vẫn diễn ra bình thường. Nhưng khi anh hít một hơi, gió ngoài khung cửa cũng hít theo. Màn hình tự động lưu file, tiêu đề sáng rõ: “Dự án Thở Lại – Vòng 3: Bắt đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×