bí ẩn sau làn sương

Chương 1: Trở Về Thị Trấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng còi tàu kéo dài, vang vọng qua màn sương mù dày đặc bao phủ ga nhỏ của thị trấn Hồ Sương. An Nhiên bước xuống từ toa tàu cuối cùng, kéo theo chiếc vali màu đen cũ kỹ. Không khí lạnh lẽo len vào từng thớ da, mang theo mùi ngai ngái của bùn đất và hơi nước.

Mười năm. Đó là khoảng thời gian cô chưa từng quay lại nơi này. Từ sau cái ngày chị họ Lan mất tích, An Nhiên đã thề sẽ không đặt chân đến đây nữa. Nhưng đời có nhiều điều chẳng thể tránh, và công việc mới của cô — phóng viên điều tra của tạp chí Sự Thật & Bí Ẩn — đã kéo cô trở lại.

Ga tàu gần như vắng người. Chỉ có một ông lão quét sân, cúi gằm mặt, đôi mắt thoáng liếc cô đầy dò xét. Khi ánh nhìn họ chạm nhau, ông ta khẽ lắc đầu, miệng mấp máy như muốn nói điều gì nhưng rồi lại im lặng.

Cô kéo vali rời ga, con đường đá vụn dẫn về trung tâm thị trấn nằm lọt thỏm giữa hai hàng cây cao gầy trụi lá. Màn sương dày đến mức mọi thứ phía trước mờ ảo như trong tranh thủy mặc.

Nhà bà ngoại ở cuối dốc. Cánh cổng gỗ bạc màu vẫn nghiêng nghiêng, bản lề kêu cọt kẹt khi cô đẩy vào. Bà ngoại đang ngồi bên hiên, tay run run cầm chén trà. Bà nhìn thấy cô, ánh mắt vừa ấm áp vừa chất chứa điều gì khó nói.

– Nhiên về rồi… – Giọng bà khàn đặc. – Thị trấn này… không còn như trước đâu.

An Nhiên không đáp, chỉ khẽ ôm bà. Nhưng khi vừa buông ra, cô để ý đôi tay bà lạnh ngắt, và trên bàn là một tờ báo cũ với dòng tít lớn: “Mất Tích Bí Ẩn Bên Hồ Sương – Nạn nhân thứ 9?”

Đêm hôm đó, khi An Nhiên vừa dọn đồ xong, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ số lạ hiện ra:

"Nếu cô không muốn biến mất như họ… đừng tìm nữa."

Cô nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, sương mù dày đặc. Và dường như, có một bóng người đứng bất động ở lề đường, hướng thẳng về phía phòng cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.