Sáng hôm sau, thị trấn chìm trong làn sương trắng đặc quánh, dày đến mức không thấy rõ quá ba mét. An Nhiên khoác áo, mang theo máy ảnh, quyết định đi dạo quanh hồ để quan sát hiện trường vụ mất tích mới nhất.
Con đường dẫn ra hồ phủ đầy lá khô, tiếng bước chân của cô vang lên khô khốc trong khoảng không im ắng đến rợn người. Khi đến gần bờ, cô khựng lại. Giữa làn sương, một bóng người đang quỳ bên mép nước, cúi sát xuống như tìm kiếm thứ gì đó.
An Nhiên dè dặt tiến lại, nhưng chiếc máy ảnh trên cổ lỡ va vào khuy áo phát ra tiếng “cạch”. Bóng người lập tức đứng bật dậy, quay lại.
Anh ta cao, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và đen như chứa cả đáy hồ. Trên người anh mặc áo blouse trắng dính bùn đất, đôi găng tay cao su vẫn chưa tháo.
– Cô là ai? – Giọng anh trầm, sắc như dao cắt qua sương.
– Tôi… phóng viên. Đang tìm hiểu về vụ mất tích ở đây. – An Nhiên siết chặt dây máy ảnh. – Còn anh?
– Bác sĩ pháp y Minh Khang. – Anh liếc qua máy ảnh của cô, khóe môi nhếch nhẹ nhưng không phải là cười. – Tốt nhất, cô nên rời khỏi đây trước khi sương dày hơn.
Cô cau mày. – Tại sao?
Minh Khang không trả lời ngay. Anh đưa mắt nhìn về mặt hồ, nơi vài gợn sóng lăn tăn như có vật gì vừa chìm xuống. Cuối cùng, anh chỉ nói khẽ:
– Vì ở đây… sương không chỉ che khuất tầm nhìn, mà còn che giấu những thứ cô không muốn thấy.
Nói rồi, anh quay đi, bước nhanh vào màn sương trắng mịt mù.
An Nhiên đứng lại, cảm giác lạnh từ bàn chân lan dần lên sống lưng. Cô quay đầu định rời đi thì bỗng nghe tiếng “tõm” phía sau. Khi ngoảnh lại, trên mặt hồ chỉ còn những vòng tròn loang loáng và… một vật màu đỏ nổi lềnh bềnh, trôi về phía bờ.
Là một chiếc khăn lụa. Và cô nhận ra, nó giống hệt chiếc khăn chị họ Lan từng đeo trước khi mất tích.