bí ẩn sau làn sương

Chương 5: Quá Khứ Hé Mở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng bước chân từ cầu thang mỗi lúc một gần. An Nhiên và Minh Khang nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi anh ra hiệu cho cô lùi lại.

Một bóng người xuất hiện ở bậc thang cuối cùng — hóa ra là ông Lão quét ga mà An Nhiên đã gặp hôm cô mới xuống tàu. Ánh mắt ông lão dừng lại ở con búp bê, rồi chuyển sang nhìn Minh Khang, lắc đầu:

– Cậu lại quay về đây…

Không nói thêm lời nào, ông quay xuống, biến mất trong sương mù ngoài cửa như chưa từng xuất hiện.


Trên đường rời căn nhà bỏ hoang, An Nhiên không kiềm được tò mò:

– Anh từng sống ở đây à?

Minh Khang im lặng một lúc lâu, ánh mắt dõi vào khoảng sương trước mặt.

– Năm tôi mười tám tuổi, em gái tôi mất tích. – Giọng anh trầm xuống. – Lần cuối người ta thấy con bé… là ở căn nhà này.

An Nhiên khựng bước. – Và… tìm không thấy xác?

– Không. Cảnh sát nói có thể nó bỏ trốn hoặc chết đuối ở hồ. Nhưng tôi biết không phải. – Anh siết chặt bàn tay trong túi áo. – Từ đó, tôi rời thị trấn. Nhưng năm nào cũng có người biến mất, và tất cả đều liên quan tới khu vực quanh hồ.

Cô chợt nhớ tới chiếc khăn đỏ, tới tin nhắn nặc danh, tới ánh mắt bà ngoại tối qua. Mọi thứ như những mảnh ghép rời rạc, nhưng vẫn thiếu một mảnh quan trọng.

– Anh nghĩ ai là thủ phạm? – Cô hỏi.

Minh Khang chỉ nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút như muốn nói điều gì nhưng lại nuốt xuống.

– Có những chuyện… càng biết sớm, cô càng nguy hiểm.

Một làn gió lạnh quét qua, sương mù cuộn lại thành những vệt trắng dày đặc. An Nhiên bất giác rùng mình, cảm giác như từ đâu đó trong màn sương, có hàng chục đôi mắt đang âm thầm dõi theo họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.