Buổi sáng hôm sau, An Nhiên mang tấm ảnh đến đồn cảnh sát thị trấn. Cảnh sát trưởng Lâm, một người đàn ông trung niên với gương mặt dày dạn sương gió, lật qua lật lại tấm ảnh rồi cau mày.
– Ảnh này… cô tìm thấy ở đâu?
– Trên bàn nhà tôi. Ai đó đã để nó vào tối qua.
Ông Lâm thở dài. – Nếu cô muốn sống yên ở đây, tốt nhất đừng chạm vào chuyện này nữa.
An Nhiên siết chặt quai túi. – Nhưng chị tôi…
Cô chưa kịp nói hết, Minh Khang bước vào. Vẫn chiếc áo blouse trắng, vẫn ánh mắt sâu hút. Anh nhìn tấm ảnh, trầm ngâm:
– Tôi biết chỗ này. – Anh chỉ vào phông nền phía sau chị Lan trong ảnh. – Nó ở cuối con đường mòn phía bắc hồ. Căn nhà bỏ hoang.
Nghe đến đó, An Nhiên lập tức quyết định đi ngay. Minh Khang miễn cưỡng đi cùng, nói là “để đảm bảo cô không biến mất như người khác”.
Con đường dẫn đến căn nhà bị cỏ dại phủ kín, ẩm ướt và trơn trượt. Không khí mỗi lúc một lạnh hơn, sương mù dày đến mức cả hai phải đi sát nhau mới không lạc.
Căn nhà hiện ra sau hàng cây — gỗ mục, cửa sổ vỡ, mái ngói sụp một mảng lớn. Mùi ẩm mốc trộn với mùi gì đó ngai ngái len lỏi khắp nơi.
– Ở đây từng có người sống? – An Nhiên hỏi khẽ.
– Cách đây hơn mười năm. Chủ nhà biến mất không dấu vết. – Minh Khang đáp.
Cánh cửa khẽ kêu két khi anh đẩy vào. Ánh sáng xám nhợt của sương len qua khe cửa, hắt lên những mảng tường loang lổ. Trên sàn, bụi phủ dày, nhưng có những dấu chân mới in hằn dẫn lên cầu thang.
Cả hai lặng lẽ bước theo. Tầng hai chỉ có một căn phòng duy nhất, cửa khép hờ. Minh Khang đẩy cửa, tiếng bản lề rít lên như tiếng ai rên rỉ.
Bên trong, giữa căn phòng trống, đặt một chiếc ghế gỗ. Trên ghế… là một con búp bê mặc váy đỏ, đôi mắt thủy tinh mở to, nhìn thẳng về phía cửa.
Dưới chân búp bê là tấm ảnh khác — lần này là ảnh An Nhiên, chụp từ phía sau, đúng lúc cô đứng ở hồ sáng hôm qua.
Cô chết lặng. Không khí đặc quánh lại. Và từ phía cầu thang, một tiếng bước chân nặng nề đang chậm rãi tiến lên…