Thành phố về đêm, ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu trên mặt đường ướt. Lâm Diệp đứng trên mái tòa nhà cao tầng, mắt chăm chú quan sát tòa nhà đối diện qua ống nhòm. Cô thở nhẹ, tinh thần tập trung tối đa. Đây không phải lần đầu cô tham gia nhiệm vụ, nhưng lần này, cảm giác nguy hiểm lại khác hẳn.
Lâm Diệp, 25 tuổi, điệp viên trẻ tài năng của Tổ chức Tình báo Quốc gia, nổi tiếng với khả năng giải mã thông tin và tác chiến ngầm. Cô không hay biểu lộ cảm xúc, nhưng trong ánh mắt ấy luôn chứa đựng sự quyết đoán và lạnh lùng. Mọi hành động của cô đều chính xác như máy móc, từng bước đều được tính toán kỹ lưỡng. Tuy nhiên, cô không phải người vô cảm. Sau lớp mặt nạ điệp viên là một trái tim nhạy cảm, luôn ám ảnh bởi những nhiệm vụ nguy hiểm, những mất mát đã trải qua.
Trong tay cô là một chiếc USB chứa thông tin quan trọng: dữ liệu về một đường dây buôn lậu vũ khí quốc tế. Nhiệm vụ của cô là xâm nhập vào tòa nhà của một công ty bình thường, nhưng bên trong là nơi các đối tượng nguy hiểm hoạt động. Không được phép sơ suất. Một sai lầm cũng có thể trả giá bằng mạng sống.
Bỗng, ánh sáng từ tòa nhà đối diện lóe lên, và một bóng người xuất hiện trên mái. Lâm Diệp hạ ống nhòm, nhíu mày. Người này… không phải kẻ địch cô biết. Anh ta di chuyển nhanh, uyển chuyển nhưng đầy áp lực.
Trần Hạo, 28 tuổi, đồng nghiệp cùng tổ chức, được cử để hỗ trợ cô trong nhiệm vụ lần này. Nhưng trước mắt, anh lại mang vẻ bí ẩn khó đoán. Trần Hạo nổi tiếng là điềm tĩnh, thông minh và có kỹ năng chiến đấu vượt trội. Anh ít nói, nhưng mỗi hành động đều tạo cảm giác đầy áp lực, vừa đáng tin vừa khó nắm bắt.
Lâm Diệp thầm nhủ: “Hy vọng anh ta không phá hỏng nhiệm vụ.”
Cô di chuyển nhẹ nhàng xuống mái, tiếp cận cửa sau tòa nhà. Huyết áp tăng dần, nhịp tim đập đều, từng bước chân như hòa cùng nhịp thở của đêm. Mỗi cánh cửa, mỗi camera đều được cô đánh giá cẩn thận trước khi tiến tới.
Bên trong tòa nhà, Trần Hạo đã chờ sẵn. Anh gật nhẹ khi thấy cô bước vào, đôi mắt sắc lạnh nhưng chứa một chút khích lệ: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Diệp gật đầu, giọng trầm: “Luôn luôn sẵn sàng.”
Hai người phối hợp nhuần nhuyễn như đã luyện tập hàng trăm lần. Trần Hạo mở khóa cửa phụ, Lâm Diệp kiểm tra hệ thống an ninh bên trong. Không ai nói lời nào, nhưng nhịp điệu hành động của họ hài hòa đến mức hoàn hảo.
Bỗng, một tiếng động lạ vang lên từ tầng trên. Lâm Diệp và Trần Hạo ngay lập tức áp sát vào tường, quan sát tình hình. Một nhóm nghi phạm xuất hiện, đang kiểm tra các thiết bị.
Lâm Diệp hạ giọng: “Chúng ta phải chia nhau, nếu bị phát hiện…” Câu nói chưa dứt thì Trần Hạo đã hiểu ý. Anh nhấn vào bộ radio: “Cẩn thận, không được để sơ hở.”
Trong khoảnh khắc, hai người lao vào hành động: Lâm Diệp né tránh ánh đèn, trượt vào bóng tối, vô hiệu hóa camera; Trần Hạo khéo léo áp sát hai nghi phạm, tóm gọn mà không tạo tiếng động.
Sau khi mọi thứ ổn định, họ gặp nhau ở phòng máy chủ. Lâm Diệp kết nối USB vào hệ thống, tải dữ liệu quan trọng xuống. Trần Hạo đứng sau lưng cô, ánh mắt quan sát xung quanh nhưng khóe môi hé nụ cười hiếm hoi: “Như thường lệ, cô vẫn tuyệt vời.”
Lâm Diệp khẽ mỉm cười, hiếm hoi để lộ một chút cảm xúc: “Cũng may có anh hỗ trợ.”
Nhưng niềm vui ngắn ngủi. Một tiếng chuông báo động vang lên. Hệ thống an ninh bị phát hiện xâm nhập. Nhiệm vụ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Lâm Diệp và Trần Hạo nhìn nhau, hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu. Những ngày tới sẽ còn đầy bất trắc, đòi hỏi họ phải phối hợp tối đa, vừa đối phó kẻ thù, vừa bảo vệ thông tin quan trọng… và dần dần, có thể là cả trái tim họ cũng sẽ bị thử thách.
Hết chương 1.