Tiếng chuông báo động vẫn còn vang vọng khắp tòa nhà. Đèn đỏ nhấp nháy, ánh sáng chớp giật chiếu lên khuôn mặt tập trung của Lâm Diệp. Cô cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa lo cho nhiệm vụ, vừa lo cho những bước đi kế tiếp.
Trần Hạo đứng cạnh, gương mặt lạnh lùng như tảng băng, đôi mắt hướng về các hành lang tối phía trước. Anh nghiêng đầu, nói với giọng trầm: “Chúng đã phát hiện. Chúng ta phải thoát ngay và tìm đường khác.”
Lâm Diệp hít sâu, khẽ gật đầu. Cô biết rằng, trong lúc này, mọi sơ suất đều có thể khiến họ trả giá bằng mạng sống.
Hai người di chuyển nhanh nhưng nhẹ nhàng, từng bước đều được tính toán kỹ lưỡng. Camera phòng máy chủ đã bị vô hiệu hóa, nhưng các cảm biến chuyển động ở hành lang vẫn hoạt động. Lâm Diệp cúi thấp người, áp sát tường, từng ngón tay chạm nhẹ vào thiết bị dò nhiệt, vô hiệu hóa nó một cách chuyên nghiệp.
Trần Hạo tiến phía trước, như một bóng đen lướt qua hành lang. Anh nhìn lại, giọng trầm: “Đi theo tôi, đừng tách ra.”
Họ chạy qua vài tầng, mỗi lần chạm phải bẫy đều nhanh chóng vô hiệu hóa. Nhưng rồi, một tiếng động lớn vang lên từ tầng hầm, nơi kho dữ liệu dự phòng. Ngay lập tức, hai người áp sát bức tường gần đó, nhìn xuống cầu thang.
Một nhóm người mặc đồ đen đang tiếp cận, rõ ràng họ biết có ai đó xâm nhập. Lâm Diệp khẽ nắm tay Trần Hạo, ánh mắt nghiêm trọng: “Chúng đông hơn chúng ta, không thể đấu trực diện.”
Trần Hạo nhếch môi, đôi mắt lóe lên tia quyết đoán: “Chúng ta không cần đấu trực diện.”
Trong khoảnh khắc, anh nhấn một nút trên bộ đàm mini. Ngay lập tức, hệ thống phòng cháy được kích hoạt giả, tạo ra khói dày đặc. Lâm Diệp cúi người, cảm giác hơi nóng bốc lên quanh mình, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh. Khói mù mịt khiến nhóm đối phương phải dừng lại, lúng túng.
Cô và Trần Hạo lao vào hành lang phía sau, tìm lối thoát riêng. Cảm giác nguy hiểm đan xen, tim cô đập nhanh, nhưng đồng thời, một luồng adrenaline khiến mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Khi họ vừa thoát ra sân thượng tầng hầm, Lâm Diệp dừng lại, nhìn lên bầu trời đêm. Ánh đèn neon từ thành phố bên ngoài phản chiếu lên gương mặt cô, tạo nên một khung cảnh vừa lạnh lùng vừa huyền ảo.
Trần Hạo đứng cạnh, hít sâu: “Chúng ta đã thoát được lần này, nhưng không lâu nữa, chúng sẽ truy sát trở lại.”
Lâm Diệp quay lại nhìn anh, giọng trầm nhưng quyết đoán: “Chúng ta phải lấy lại dữ liệu và ra khỏi đây trước bình minh. Không thể để ai theo kịp.”
Trong lúc họ lên kế hoạch, một cơn gió thổi qua mái, hất tung mái tóc Lâm Diệp. Trần Hạo khẽ đưa tay ra, nhưng kịp rút lại, chỉ để ánh mắt đầy quan sát và hơi lo lắng hướng về cô. Lâm Diệp nhận ra, dù anh hiếm khi bộc lộ cảm xúc, ánh mắt ấy lại nói lên nhiều điều hơn cả lời nói.
Họ nhanh chóng di chuyển qua các mái nhà, dùng kỹ năng parkour để vượt qua những khoảng trống và lan can. Mỗi bước nhảy đều phải chính xác tuyệt đối; một sai lầm, họ có thể rơi xuống. Lâm Diệp cảm nhận nhịp tim của mình hòa cùng nhịp tim Trần Hạo, từng động tác đều phối hợp nhuần nhuyễn, như hai người đã luyện tập từ lâu, dù đây là lần đầu tiên họ thực chiến cùng nhau.
Cuối cùng, họ tiếp cận được một đường hầm dẫn ra ngoài tòa nhà. Lâm Diệp thở dài, giọng khẽ: “Chúng ta tạm thời an toàn.”
Trần Hạo gật đầu, nhìn quanh để chắc chắn không còn kẻ địch theo sau. Sau đó, anh quay lại, giọng nghiêm túc nhưng ẩn chút nhẹ nhàng: “Tôi không muốn thấy cô bị thương.”
Lâm Diệp khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy một luồng cảm xúc khó gọi tên. Ngay lúc này, nhiệm vụ và trái tim cô đang cùng nhau bị thử thách, từng bước một, giữa nguy hiểm và tình cảm nhen nhóm.
Họ bước ra khỏi đường hầm, hòa vào bóng đêm thành phố. Nhưng cả hai đều biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Nhiệm vụ phía trước còn đầy rẫy nguy hiểm, âm mưu và những bí mật chưa lộ diện. Và giữa tất cả, tình cảm giữa họ sẽ phải đối mặt với thử thách đầu tiên: niềm tin và sự phụ thuộc lẫn nhau trong một thế giới không ai có thể hoàn toàn tin tưởng.
Hết chương 2.