Ánh sáng bình minh vừa ló dạng, phủ lên thành phố một màu vàng nhạt. Lâm Diệp ngồi trên thuyền, mắt dõi theo mặt nước lấp lánh. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, sau đêm rượt đuổi vừa qua, kẻ thù không chỉ muốn dữ liệu, mà còn muốn cô và Trần Hạo phải trả giá.
Trần Hạo ngồi đối diện, gương mặt nghiêm trọng. Anh cầm chiếc laptop nhỏ, kiểm tra các tín hiệu định vị và hệ thống liên lạc. “Họ đang theo dõi chúng ta từ xa. Lần này, họ đã chuẩn bị bẫy phản gián,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt sắc bén.
Lâm Diệp hít một hơi, tập trung: “Chúng ta phải xác định điểm yếu của họ trước khi bị kéo vào cái bẫy.”
Họ lên kế hoạch, phân chia nhiệm vụ: Trần Hạo sẽ làm mồi nhử, dẫn đối phương đi theo một hướng giả, còn Lâm Diệp sẽ tiếp cận điểm dữ liệu chính. Sự phối hợp này đòi hỏi tuyệt đối chính xác; một sai lầm có thể kết thúc sự nghiệp và cả mạng sống của họ.
Đêm xuống, họ tiếp cận một tòa nhà bỏ hoang – nơi được cho là kho dữ liệu bí mật. Lâm Diệp nhảy xuống từ mái, tiếp đất nhẹ nhàng, mắt quan sát mọi lối đi. Trần Hạo đứng phía sau, từng động tác của anh đều nhanh nhẹn và chuẩn xác.
Bỗng, một tiếng click vang lên. Lâm Diệp quay lại, nhận ra chiếc camera ẩn phía trên trần – kẻ thù đã biết họ sẽ đến đây. Không chần chừ, cô kích hoạt thiết bị gây nhiễu, tạm thời vô hiệu hóa camera.
Trần Hạo lao vào, vô hiệu hóa một nhóm kẻ mặc đồ đen từ phía cầu thang phụ. Hai người di chuyển phối hợp như một, vừa chính xác vừa uyển chuyển. Mỗi bước đi, mỗi cú đánh đều được tính toán, nhưng vẫn giữ sự linh hoạt, vì kẻ thù có thể thay đổi chiến thuật bất cứ lúc nào.
Khi tiếp cận phòng dữ liệu, Lâm Diệp phát hiện một cạm bẫy điện tử tinh vi: nếu mở cửa theo cách thông thường, hệ thống sẽ tự động kích nổ dữ liệu. Cô bình tĩnh hít sâu, lấy ra bộ công cụ nhỏ và bắt đầu giải mã từng lớp bảo mật. Từng dây điện, từng chip nhỏ đều được cô xử lý một cách điêu luyện.
Trong lúc đó, Trần Hạo đứng canh ngoài cửa, ánh mắt dõi theo mọi chuyển động xung quanh. Anh không rời Lâm Diệp nửa bước, sẵn sàng chiến đấu nếu có bất kỳ nguy hiểm nào.
Cuối cùng, Lâm Diệp mở được cửa phòng dữ liệu. Hàng loạt ổ cứng và tài liệu xuất hiện trước mắt, nhưng chưa kịp vui mừng, một loạt ánh đèn nhấp nháy đỏ vang lên. Hệ thống cảnh báo đã kích hoạt trở lại.
Trần Hạo nhíu mày, giọng trầm: “Bẫy thứ hai… họ không muốn chúng ta lấy dữ liệu dễ dàng.”
Lâm Diệp không do dự. Cô bật thiết bị gây nhiễu mạnh hơn, đồng thời dùng laptop trích xuất dữ liệu cốt lõi. Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, ánh mắt hai người chạm nhau, sự tin tưởng không lời được xác lập.
Nhưng kẻ thù không bỏ cuộc. Từ cửa phụ, một nhóm khác xuất hiện, súng nhắm thẳng về phía họ. Lâm Diệp và Trần Hạo trao nhau cái gật đầu – tín hiệu bắt đầu chiến đấu phối hợp.
Trận chiến diễn ra chóng vánh nhưng ác liệt. Lâm Diệp dùng kỹ năng chiến đấu tay không kết hợp với công cụ gián điệp nhỏ, vô hiệu hóa từng kẻ xung quanh. Trần Hạo như một chiến binh hoàn hảo, di chuyển nhanh nhẹn, chính xác và bảo vệ đồng đội.
Cuối cùng, họ thoát ra qua lối thoát hiểm ngầm, dữ liệu cốt lõi đã nằm trong tay Lâm Diệp. Hai người đứng trên mái một tòa nhà gần đó, thở dốc nhưng ánh mắt lại chứa đựng một cảm giác khó tả – vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm.
Trần Hạo đặt tay lên vai Lâm Diệp, giọng trầm ấm: “Chúng ta đã sống sót… nhưng nhiệm vụ này mới chỉ là bước đầu. Kẻ thù sẽ không dừng lại.”
Lâm Diệp nhìn anh, tim đập nhanh hơn. Giữa nguy hiểm, giữa hành động và âm mưu, một cảm xúc mới đang nhen nhóm – sự tin tưởng tuyệt đối và một rung động âm ỉ, không thể phủ nhận.
Ánh đèn thành phố lấp lánh dưới chân, gió thổi qua, mái tóc Lâm Diệp bay nhẹ. Cô nhận ra rằng, trong thế giới gián điệp, giữa mạng sống và nhiệm vụ, trái tim cũng có thể bị cuốn theo nhịp nguy hiểm và tình cảm chưa được thổ lộ.
Hết chương 6.