bí ẩn sau lưng

Chương 5: Cuộc săn đuổi trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lúc màn đêm buông xuống, thành phố biến thành một mê cung ánh sáng và bóng tối. Lâm Diệp đứng trên ban công căn hộ tạm thời, ánh mắt căng thẳng quét qua những con phố vắng. Cô biết rằng, dữ liệu vừa thu thập không chỉ quan trọng đối với tổ chức, mà còn là mục tiêu số một của kẻ thù. Một sơ suất nhỏ, và họ sẽ mất tất cả.

Trần Hạo bước tới, hơi thở đều, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ cảnh giác. Anh đứng sát bên, giọng trầm: “Chúng đã theo dấu chúng ta. Tôi cảm nhận được.”

Lâm Diệp hít sâu, tay nắm chặt thiết bị lưu trữ. Cô biết rằng, lần này không thể hành động đơn độc như trước. “Chúng ta phải chia ra, nhưng vẫn giữ liên lạc. Nếu một người bị phát hiện, người kia phải đảm bảo dữ liệu an toàn.”

Trần Hạo gật đầu, ánh mắt chạm vào cô một giây lâu hơn bình thường. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Diệp cảm nhận sự quan tâm sâu sắc, vừa là sức mạnh, vừa là sự áp lực tinh thần.

Họ rời căn hộ, chia theo hai hướng khác nhau. Lâm Diệp lao vào những con hẻm tối, cảm giác từng bước đi phải chính xác tuyệt đối. Ngay sau lưng, những tiếng bước chân vang lên đều đặn, cho thấy kẻ thù đang truy sát.

Cô lấy ra một thiết bị nhỏ, kích hoạt tín hiệu đánh lạc hướng. Một tiếng nổ nhẹ vang lên, tạo ra khói mù mịt. Lâm Diệp dùng cơ hội đó để thay đổi hướng, né tránh những kẻ địch đang tiến gần.

Cùng lúc, Trần Hạo dùng kỹ năng chiến đấu tinh nhuệ, vô hiệu hóa từng đối tượng cản đường. Anh di chuyển như bóng ma, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc hiếm hoi, ánh mắt anh liếc về phía Lâm Diệp, vừa cảnh giác vừa chứa đựng một sự lo lắng khó giấu.

Lâm Diệp chạy đến một cánh cửa phụ dẫn ra bến sông. Cô biết, nếu vượt được cầu, họ có thể tạm thời an toàn. Nhưng kẻ thù đã dự đoán hướng đi này. Hai người mặc đồ đen đứng chặn, súng nhắm thẳng.

Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, tay chạm vào thiết bị định vị nhỏ. Chỉ trong tích tắc, cô ấn nút – một loạt đèn nhấp nháy giả tạo, khiến nhóm đối phương mất phương hướng.

Trần Hạo xuất hiện từ phía sau, cùng lúc lao vào, phối hợp nhịp nhàng với Lâm Diệp. Những cú đánh, cú đá, và động tác khống chế diễn ra nhanh chóng, vừa chính xác vừa uyển chuyển. Họ di chuyển cùng nhau như một đội hoàn hảo, mặc cho tim đập nhanh vì adrenaline.

Cuối cùng, họ vượt qua được nhóm đối phương và tiếp cận bến sông. Lâm Diệp thở dốc, tay vẫn ôm thiết bị quan trọng. Trần Hạo nhìn cô, ánh mắt đầy cảm xúc mà hiếm khi anh bộc lộ: “Cô đã làm rất tốt.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm: “Nhưng chúng còn nhiều lần tấn công hơn nữa. Không thể chủ quan.”

Trần Hạo nhíu mày, giọng nghiêm trọng: “Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho những lần tiếp theo. Và… tôi sẽ không để cô đối mặt một mình.”

Lâm Diệp khẽ mỉm cười, tim đập nhanh. Giữa nguy hiểm, giữa âm mưu và hành động, một mối liên kết vô hình giữa hai người đang dần hình thành – vừa là sự tin tưởng, vừa là tình cảm âm ỉ nhưng rõ ràng.

Họ lên thuyền, hòa vào dòng sông yên tĩnh, ánh đèn thành phố phản chiếu trên mặt nước tạo nên một cảnh tượng vừa bình yên vừa căng thẳng. Lâm Diệp biết rằng, nhiệm vụ tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn, và cả hai sẽ phải dựa vào nhau nhiều hơn bao giờ hết.

Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa nguy hiểm và an toàn, họ chia sẻ một cảm giác hiếm hoi: sự tin tưởng tuyệt đối và một chút rung động không thể phủ nhận.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×