bí ẩn thị trấn nhỏ

Chương 1: Bóng Đêm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Lan đứng trước cửa sổ phòng trọ nhỏ, mắt hướng về con phố vắng vẻ dưới ánh đèn vàng mờ ảo. Trên bầu trời, những đám mây đen dày đặc di chuyển chậm rãi, che khuất vầng trăng bạc. Tiếng gió rít qua các ngôi nhà cũ, tạo nên một âm thanh vừa cô độc vừa kỳ bí. Thị trấn nhỏ mà cô đã sống từ khi còn bé vốn luôn yên bình, nhưng đêm nay, có điều gì đó khiến cô khó chịu, như thể bóng tối đang cười nhạo, nhấn chìm mọi thứ vào im lặng.

Cô tự nhủ: “Chắc là mình tưởng tượng thôi.” Nhưng trong lòng, một cảm giác bất an khó lý giải vẫn lan tỏa.

Ngọc Lan là người thích đọc sách trinh thám. Những câu chuyện về Sherlock Holmes hay Hercule Poirot từng làm cô mê mẩn. Cô luôn mơ về một cuộc phiêu lưu vừa hồi hộp vừa ly kỳ, nơi trí tuệ và lòng dũng cảm được thử thách. Thế nhưng, không ngờ rằng, cuộc sống bình thường của cô lại sắp sửa biến thành một câu chuyện như vậy…

Chiếc điện thoại rung nhẹ. Một tin nhắn lạ từ số máy lạ hiện lên:

“Hãy ra bưu điện vào nửa đêm, nếu muốn biết sự thật.”

Ngọc Lan cau mày. Bưu điện giờ này đã đóng cửa từ lâu. Cô nhìn quanh phòng, lặng lẽ, tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa. Nhưng trong lòng, cô lại cảm thấy một luồng kích thích kỳ lạ. Tò mò. Cô đứng dậy, kéo chiếc áo khoác dài màu xanh than ra ngoài. Gió đêm lạnh lẽo, thấm qua từng lớp vải, nhưng Ngọc Lan không cảm thấy sợ hãi. Trái tim cô đập nhanh, nhưng đó là một nhịp đập lẫn giữa hồi hộp và hứng khởi.

Đường phố vắng lặng, chỉ còn tiếng bước chân lẻ loi vang vọng trên nền đá lạnh. Mỗi bước đi, Ngọc Lan quan sát kỹ những bóng tối xung quanh, vừa cảnh giác vừa háo hức. Khi đến gần bưu điện, cô nhận thấy cửa sổ phía trên mở hé, ánh sáng yếu ớt rọi ra như một lời mời bí ẩn.

“Có chuyện gì vậy?” cô tự hỏi, bước lên cầu thang gỗ rêu phong. Bước chân cô dừng lại khi nghe thấy một tiếng động nhẹ từ bên trong. Cô nín thở, lắng tai nghe. Tiếng động đó giống như ai đó di chuyển nhanh, vội vã, nhưng không rõ ràng.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện phía cuối hành lang tối, dáng người cao và thẳng, mặc áo khoác tối màu. Ngọc Lan giật mình nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Người đó tiến đến gần, và ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt sắc nét, nghiêm nghị.

“Anh… anh là ai?” Ngọc Lan hỏi, giọng run run, nhưng cố tỏ ra cứng rắn.

Người đàn ông không trả lời ngay. Anh tiến gần, mắt quan sát cô kỹ lưỡng, rồi mới nói bằng giọng trầm, đều:

“Chị… Lâm Ngọc Lan, đúng không? Tôi là Hạ Tùng. Tôi biết chị nhận được tin nhắn này. Chúng ta cần nói chuyện.”

Ngọc Lan nhíu mày. Hạ Tùng? Cái tên này cô chưa từng nghe. Ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng không hề hung dữ. Có điều gì đó trong dáng vẻ, giọng nói và ánh nhìn khiến cô tin rằng anh nói thật.

“Vậy… chuyện gì đang xảy ra?” cô hỏi.

Hạ Tùng nhìn quanh, rồi dặn nhỏ:

“Ra ngoài phố bây giờ không an toàn. Chúng ta đi vào phòng phía sau bưu điện, nơi không ai có thể nhìn thấy.”

Ngọc Lan làm theo. Căn phòng nhỏ, tối và hơi ẩm, nhưng không khí lại mang một cảm giác… lạ thường, vừa nguy hiểm vừa kích thích trí tò mò của cô. Hạ Tùng đặt một phong bì lên bàn, ánh mắt anh chăm chú theo từng cử chỉ của cô.

Ngọc Lan mở phong bì. Bên trong là những bức ảnh chụp một người đàn ông lạ mặt cùng địa điểm cô từng đi qua trong tuần trước. Một vài bức ảnh ghi chú bằng tay: “Người này liên quan vụ mất tích gần đây. Theo dõi kỹ.”

Cô cảm thấy tim đập mạnh. Một vụ án? Một mất tích? Và cô đang đứng giữa tâm điểm của nó.

“Chuyện này… tại sao anh lại đưa cho tôi?” cô hỏi.

Hạ Tùng hơi nhíu mày:

“Bởi vì chị tò mò. Và bởi vì tôi cần người có khả năng quan sát tinh tế như chị.”

Ngọc Lan bất giác mỉm cười. Mặc dù câu nói vừa lạ vừa kỳ quặc, nhưng trong lòng cô có một cảm giác ấm áp, như thể mình được chọn để tham gia một cuộc phiêu lưu đặc biệt.

“Vậy… tôi phải làm gì?” cô hỏi tiếp, giọng nhẹ hơn, tò mò xen chút hứng khởi.

Hạ Tùng đưa ra một bản đồ nhỏ, vẽ các địa điểm quan trọng trong thị trấn:

“Mỗi manh mối đều liên quan đến những người từng mất tích. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây, từng bước một.”

Ngọc Lan nhìn vào bản đồ, rồi ngước mắt nhìn Hạ Tùng. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra một điều: đây không chỉ là vụ án đơn thuần, mà còn là cơ hội để thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm của mình. Và, cô không thể phủ nhận, có một cảm giác đặc biệt mà cô chưa từng cảm thấy trước đây với người đàn ông này…

Một cơn gió lạnh thổi qua, khua nhẹ các tấm bản đồ trên bàn. Ngọc Lan và Hạ Tùng nhìn nhau, như thể đồng cảm cùng một nhịp thở. Đêm nay, mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Và bóng đêm, dù dày đặc và u ám, dường như không còn đáng sợ nữa…

Tiếng chuông bưu điện vang lên một cách khẽ khàng, như nhắc nhở rằng mọi bí ẩn đều bắt đầu từ một dấu hiệu nhỏ nhất. Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, quyết tâm bước vào cuộc hành trình mà cô chưa từng tưởng tượng: một hành trình vừa nguy hiểm, vừa ly kỳ, vừa lãng mạn, nơi trí tuệ, lòng dũng cảm và cảm xúc sẽ được thử thách cùng lúc.

Đêm đầu tiên ấy, cô không biết rằng đây sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời mình, nơi cô gặp Hạ Tùng, gặp những manh mối bí ẩn, và khám phá cả chính bản thân mình.

Bên ngoài, thị trấn vẫn yên bình với ánh đèn vàng, nhưng trong bóng tối, những cánh cửa bí mật dần hé mở, chờ đón hai người bước vào…

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×