Sáng hôm sau, Ngọc Lan tỉnh dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Cuộc gặp gỡ với Hạ Tùng vào đêm qua vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ: ánh mắt sắc lạnh nhưng trầm ấm, cách anh quan sát từng chi tiết nhỏ xung quanh như thể thị trấn này không hề có bí ẩn nào thoát khỏi anh. Và hơn hết, trong lòng cô, một luồng cảm giác khó tả vừa lạ vừa quen bắt đầu nảy sinh.
Cô ngồi trên giường, chiếc chăn mỏng quấn quanh người, ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cũ, rọi lên những bức tranh trinh thám mà cô vẫn treo trên tường. Mỗi bức tranh như gợi nhắc về những vụ án, những bí mật cần khám phá, và giờ đây, cảm giác ấy trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Một tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cô giật mình.
“Ai đó?” Ngọc Lan gọi, giọng vẫn còn trầm lặng vì vừa ngủ dậy.
“Ngọc Lan à, tôi có một cái gì đó cho cậu,” giọng nói quen thuộc của người bạn thân – Mai Anh – vang lên.
Ngọc Lan mở cửa. Trên tay Mai Anh là một phong bì màu nâu, không dán tem, không có tên người gửi. Chỉ có dòng chữ viết bằng mực đen:
“Cho Ngọc Lan – Người muốn biết sự thật.”
Ngọc Lan cầm lấy, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô nhìn Mai Anh:
“Cậu không biết gì về chuyện này chứ?”
Mai Anh lắc đầu. “Không, tớ chỉ tìm thấy nó trên bàn cậu sáng nay. Nhưng nhìn vẻ mặt cậu… tớ đoán là không đơn giản đâu.”
Ngọc Lan gật đầu. Cô đặt phong bì trên bàn, thận trọng mở ra. Bên trong là một bức thư, giấy hơi vàng, nét chữ thẳng đều, cẩn thận:
“Nếu muốn biết lý do những vụ mất tích gần đây, hãy đến nhà kho cũ bên bờ sông lúc 8 giờ tối nay. Mang theo sự bình tĩnh và trí tò mò.”
Ngọc Lan ngẩng đầu, ánh mắt đầy phân vân. Nhà kho cũ bên bờ sông? Đó là nơi cô chưa từng dám đi một mình, tiếng đồn về những vụ tai nạn và mất tích đã tồn tại trong thị trấn từ nhiều năm trước.
Nhưng, một cảm giác trong cô thúc giục: tò mò.
Cô ngồi xuống, tay run run nhưng lòng quyết tâm. “Đêm nay, tôi sẽ đến,” cô tự nhủ.
Cả buổi sáng và chiều, Ngọc Lan không ngừng suy nghĩ về lá thư. Cô kiểm tra lại tất cả manh mối từ vụ án mà Hạ Tùng đã đưa cho cô đêm qua, phân tích từng chi tiết, so sánh với những gì cô biết về thị trấn. Tất cả đều hướng về một điều: nhà kho bên bờ sông.
Đến chiều, cô quyết định đi dạo một vòng quanh khu vực bưu điện, nơi cô gặp Hạ Tùng lần đầu. Con phố vắng lặng, những tòa nhà cổ kính, rêu phong phủ kín tường, tất cả như những chứng nhân thầm lặng của thị trấn. Ngọc Lan bước đi, mắt quan sát từng chi tiết nhỏ: vết chân trên cát, những mảnh giấy rơi rụng, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ. Mỗi chi tiết đều có thể là manh mối.
Khi cô quay lại phòng trọ, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Tôi biết cô đang quan sát. Hãy cẩn thận. Người cô theo dõi không phải là người tốt.”
Ngọc Lan nhíu mày, tim đập nhanh. Câu nói này vừa cảnh báo vừa kích thích trí tò mò. Cô biết rằng, từ đây, mọi chuyện sẽ không còn bình yên.
Tối đến, Ngọc Lan mặc áo khoác dài màu xanh than, đội mũ, mang theo đèn pin nhỏ và bức thư nặc danh. Cô đi bộ qua những con đường vắng, nơi ánh đèn vàng hắt lên mặt đất những hình thù kỳ quái. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc từ sông. Cô cảm thấy hơi rùng mình, nhưng lòng dũng cảm thúc giục bước chân không ngừng.
Khi đến gần nhà kho, Ngọc Lan dừng lại, lắng nghe. Không có tiếng động gì ngoài tiếng nước chảy lách tách. Cửa nhà kho cũ sơn bạc phếch, có vài mảng rêu phủ, lối vào hẹp và tối om. Cô hít một hơi thật sâu, bước lên bậc thang gỗ mục, và mở cửa nhẹ nhàng.
Bên trong, mùi ẩm mốc nồng nặc, ánh sáng từ đèn pin chập chờn. Ngọc Lan quan sát xung quanh, từng cái thùng gỗ, những dây xích cũ, những tấm ván mục. Mọi thứ yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim mình.
Đột nhiên, một âm thanh nhỏ vang lên – tiếng bước chân nhẹ, nhưng đều đặn. Ngọc Lan giật mình, cúi người nép vào bóng tối. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy bóng người xuất hiện từ phía cuối nhà kho. Cao, dáng người thẳng, áo khoác tối màu – Hạ Tùng.
“Anh… anh ở đây từ bao giờ?” Ngọc Lan hỏi, giọng run run nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Hạ Tùng bước đến, ánh mắt quan sát cô một cách sắc bén:
“Tôi theo dõi cô từ khi nhận lá thư. Đây là cách an toàn nhất để cô đến mà không gặp nguy hiểm.”
Ngọc Lan thở phào. Trong khoảnh khắc nhìn anh, cô cảm thấy một sự tin tưởng kỳ lạ. Dù anh lạnh lùng, nhưng sự hiện diện của anh mang lại cảm giác an toàn.
“Vậy… chúng ta phải làm gì tiếp theo?” cô hỏi.
Hạ Tùng nhấc một chiếc thùng gỗ cũ, bên trong là một bộ hồ sơ với những bức ảnh, ghi chú chi tiết về những người mất tích gần đây. Anh giọng trầm, chậm rãi:
“Chúng ta phải bắt đầu từ manh mối nhỏ nhất. Mỗi chi tiết đều quan trọng.”
Ngọc Lan nhìn những bức ảnh, từng gương mặt, từng địa điểm quen thuộc. Một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng cô, nhưng đồng thời, trí tò mò và hứng thú lại trỗi dậy.
Hạ Tùng tiếp tục giải thích:
“Chúng ta cần theo dõi mọi chuyển động, tìm ra điểm chung giữa các vụ mất tích. Người gửi thư nặc danh này không muốn chúng ta đi quá nhanh, nhưng cũng để lại dấu vết đủ để tìm ra hung thủ.”
Ngọc Lan gật đầu, tim đập mạnh. Cô bắt đầu nhận ra rằng, từ đây, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác: một cuộc phiêu lưu vừa nguy hiểm vừa ly kỳ, nơi trí tuệ và lòng dũng cảm sẽ được thử thách.
Trong lúc họ cùng nhau sắp xếp hồ sơ, ánh mắt Hạ Tùng chợt gặp Ngọc Lan. Một khoảnh khắc im lặng, đầy ẩn ý. Không lời nào được thốt ra, nhưng Ngọc Lan cảm nhận được sự quan tâm tinh tế, ấm áp từ anh. Một cảm giác mà cô chưa từng trải qua trước đây, vừa lạ vừa quen, vừa ngượng ngùng vừa an tâm.
Bên ngoài, đêm thị trấn vẫn yên bình, ánh đèn vàng hắt lên mặt đất, nhưng trong nhà kho cũ, những bí ẩn dần hé mở. Lá thư nặc danh, những vụ mất tích, và hai con người đứng giữa bóng tối – tất cả như những mảnh ghép đang chờ được hoàn thiện.
Ngọc Lan biết rằng, bước chân vào nhà kho này chỉ là khởi đầu. Nhưng cô không hề hối hận. Tò mò, hứng khởi, và một cảm giác kỳ lạ về người đàn ông đứng cạnh cô – tất cả tạo thành động lực để cô tiến bước.
Đêm hôm đó, Ngọc Lan và Hạ Tùng bắt đầu lần theo những manh mối đầu tiên. Mỗi bức ảnh, mỗi ghi chú, mỗi chi tiết nhỏ đều có thể dẫn đến sự thật ẩn giấu. Và, trong lòng Ngọc Lan, một niềm tin vừa hứng khởi vừa run rẩy nảy sinh: rằng với Hạ Tùng bên cạnh, không điều gì có thể quá đáng sợ…
Hết chương 2.