bí ẩn trong thành cổ

Chương 1: Ánh Trăng Trên Thành Cổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, trăng sáng như gương treo lơ lửng trên trời cao, ánh bạc phủ xuống tường thành xám xịt, soi rõ từng khe nứt, từng mảng rêu cũ kỹ. Thành Trường An vốn đông đúc náo nhiệt ban ngày, nhưng khi màn đêm buông xuống, nơi này chỉ còn lại những con đường vắng lặng, thỉnh thoảng vang vọng tiếng chó tru xa xăm và tiếng gió rít qua khe cửa.

Giữa không gian tĩnh mịch ấy, một tiếng thét kinh hoàng xé toạc màn đêm. Tiếng thét ấy phát ra từ một ngõ nhỏ gần cổng Đông Thành. Ngay sau đó, dân chúng quanh vùng hốt hoảng đổ ra, kẻ cầm đèn lồng, người ôm trẻ nhỏ, đôi mắt thất thần nhìn nhau.

Trong ngõ hẹp, ánh trăng soi xuống một cảnh tượng khiến ai nhìn cũng khiếp đảm. Một thi thể nằm sõng soài trên nền đất lạnh, máu loang đỏ sẫm dưới ánh trăng bạc. Đầu của nạn nhân bị vặn ngoặt sang một góc kỳ lạ, gương mặt trắng bệch, đôi mắt mở to trừng trừng, dường như vẫn còn lưu giữ nỗi kinh hoàng trước khi chết. Bên cạnh thi thể, có những dấu chân máu kéo dài ra tận cuối ngõ, nhưng rồi đột ngột biến mất như bị nuốt chửng bởi bóng tối.

“Trời đất ơi… là Phùng nhị gia! Ông ta vừa mới rời quán rượu thôi mà…” – một lão nhân run rẩy nói.

Phùng nhị gia vốn là một thương nhân giàu có trong thành, kẻ có tiền có quyền, ít ai dám động chạm. Thế nhưng giờ đây, thân xác của ông ta nằm lại nơi hẻm tối, chết một cách thảm khốc, khiến tất cả đều dựng tóc gáy.

Bọn lính gác thành nhanh chóng có mặt. Một tên lính soi đèn lồng, cố gắng trấn áp cơn run, nhưng khi nhìn thấy cổ nạn nhân có những vết bầm đen kỳ quái, hắn không khỏi thốt lên:

“Quan quân đến chậm rồi… đây chắc không phải người thường làm đâu…”

Những kẻ hiếu kỳ thì thầm:

“Chẳng lẽ… là ma quỷ trong thành cổ này?”

“Nghe nói mấy tháng trước có kẻ đào trộm mộ ở nghĩa địa phía Bắc, từ đó liên tiếp có chuyện lạ…”

Tin đồn về quỷ thần nhanh chóng lan ra, khiến bầu không khí vốn u ám lại càng rùng rợn.

Ngay trong đêm, nha môn nhận tin báo. Quan huyện Lưu Triệt, người nổi tiếng nghiêm minh nhưng đầy toan tính, lập tức hạ lệnh phong tỏa khu vực. Hắn sai người treo đèn lồng đỏ quanh hiện trường, mùi hương trầm phảng phất nhằm trấn an dân chúng.

Trong đám quan quân hỗn loạn, có một người đứng lặng quan sát, đó chính là Lạc Dương – bổ khoái trẻ tuổi, nổi tiếng nhờ khả năng suy luận và ánh mắt sắc bén. Khác với vẻ sợ hãi của đám lính, Lạc Dương bước chậm rãi quanh thi thể, ánh mắt dò xét từng chi tiết.

Hắn cúi xuống, đưa tay sờ đất nơi có dấu chân máu. Sau khi nhìn kỹ, ánh mắt hắn thoáng chốc lóe sáng:

“Dấu chân này… không giống người say rượu hay chạy trốn. Nó đều, vững và có tiết tấu… Hung thủ rất bình tĩnh khi rời đi. Nhưng tại sao dấu vết lại đột ngột biến mất?”

Lạc Dương ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao vút phía cuối ngõ. Gió đêm thổi qua, tán cây khô kẽo kẹt, như tiếng cười của oan hồn. Hắn nheo mắt, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Quan huyện Lưu Triệt tiến đến, giọng gay gắt:

“Ngươi thấy thế nào, Lạc Dương? Có phải do bọn thổ phỉ hay không?”

Lạc Dương khẽ lắc đầu:

“Không giống thổ phỉ. Chúng thường giết để cướp của. Nhưng trên người Phùng nhị gia, bạc và ngọc bội vẫn còn nguyên. Đây là một vụ giết người có chủ đích.”

Quan huyện cau mày:

“Ý ngươi là có kẻ muốn lấy mạng ông ta, chứ không phải cướp bóc?”

“Đúng vậy. Và có lẽ, đây chỉ là khởi đầu…” – Lạc Dương đáp, ánh mắt lạnh lùng nhìn thi thể.

Trong đêm trăng rợn ngợp ấy, không ai biết rằng cái chết của Phùng nhị gia chỉ là mảnh ghép đầu tiên của một chuỗi án mạng kinh hoàng sắp bao trùm thành cổ. Dưới ánh trăng, những dấu chân máu biến mất kia như ẩn chứa một bí mật khủng khiếp, chờ đợi người có đủ can đảm vén màn sự thật.

Bóng đêm phủ xuống, tiếng trống canh xa xa vang vọng, kéo dài như tiếng khóc than của oan hồn. Trên tường thành rêu phong, trăng lạnh vẫn treo cao, chứng kiến tất cả…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×