Đêm thành cổ vẫn nặng trĩu một màn sương lạnh lẽo. Sau những lời đồn dân gian, trong không khí như có thêm một lớp u ám vô hình bao phủ. Ai cũng sợ ra ngoài sau canh hai. Thậm chí quan binh gác cổng cũng thường xuyên liếc quanh, sợ rằng bóng đen trong ngõ lại hiện về.
Lục Dật thì không cho phép mình được run sợ. Ông tin rằng phía sau những lời nguyền và hiện tượng ma quái ấy, luôn có một bàn tay con người thao túng. Nhưng để lật tẩy, ông cần bằng chứng.
Chiều hôm đó, một bộ khoái báo lại:
— Đại nhân, trong đống tro tàn vụ hỏa hoạn… tìm thấy một vật lạ.
Khi chiếc hộp gỗ đen cháy sém được đưa ra, Lục Dật cẩn trọng mở nắp. Bên trong là một chiếc gương đồng cũ kỹ, bề mặt đã xỉn màu, song khung viền khắc hoa văn quái dị. Điều lạ lùng là, dù trải qua hỏa hoạn, gương hầu như không hề hư hại, vẫn bóng loáng phản chiếu.
Lục Dật đưa gương lên ánh sáng, đôi mắt khẽ co lại. Trong gương, hình bóng ông hiện ra nhưng… mờ ảo như bị phủ lớp sương. Khi ông nghiêng nhẹ, hình bóng ấy không theo động tác mà lùi về phía sau, như có một “người khác” đang đứng trong gương.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bộ khoái bên cạnh mặt cắt không còn giọt máu:
— Đại nhân, chẳng lẽ… đây là ma kính?
Tin đồn về “ma kính” vốn đã lưu truyền từ lâu: gương soi không phản chiếu sự thật, mà phản chiếu linh hồn. Ai nhìn lâu sẽ bị hút vào, hồn lìa khỏi xác.
Lục Dật không tin hoàn toàn, nhưng cũng không dám coi thường. Ông đặt gương xuống, dùng vải dày phủ kín. Trong đầu, ông lập tức liên tưởng: lá bùa máu, trống thành, mộ cổ, và giờ là chiếc gương thần bí. Có ai đó đang gom góp những vật thể cổ xưa, tạo nên một nghi lễ kinh hoàng.
Đêm ấy, ông đem gương đến chùa ven sông, nhờ trụ trì già xem xét. Vị hòa thượng ngồi trước ánh đèn nến, chậm rãi gạt lớp vải. Ngay khi nhìn vào gương, gương mặt ông thoáng biến sắc.
— A Di Đà Phật… Đây không phải gương thường. Đây là “Chiêu Hồn Kính”, từng được dùng trong các đàn trấn yểm trăm năm trước. Người giữ gương có thể dùng máu tế, gọi vong linh từ lòng đất. Nếu rơi vào tay kẻ ác, sẽ mang tai họa.
— Đại sư, vậy hung thủ là kẻ muốn phá phong ấn, hay kẻ đang cố tái hiện lễ nghi cổ? — Lục Dật hỏi dồn.
Hòa thượng lắc đầu, ánh mắt mông lung:
— Có khi… là cả hai.
Trong khoảnh khắc ấy, ngọn nến bỗng phụt tắt, gió lạnh ùa vào, cửa chùa kẽo kẹt. Trong gương, ánh sáng lờ mờ lóe lên. Không phải hình ảnh của Lục Dật hay hòa thượng, mà là gương mặt một kẻ khác: đôi mắt trắng dã, khóe môi rướm máu, nhìn trừng trừng.
Tiếng niệm Phật vang lên gấp gáp. Hòa thượng vội dùng bùa vàng ép xuống mặt gương. Một tiếng “xèo” vang lên, khói trắng bốc ra, gương lại tối sầm, im lìm như cũ.
Lục Dật nắm chặt bàn tay, mồ hôi lạnh rịn ra. Giờ đây, ông càng chắc chắn: kẻ đứng sau tất cả am hiểu sâu sắc cổ thư và thuật pháp, thậm chí nắm trong tay dị vật như Chiêu Hồn Kính. Những vụ án mạng và hỏa hoạn chỉ là bước đầu. Mục tiêu thật sự hẳn còn khủng khiếp hơn nhiều.
Đêm khuya, trên đường về nha môn, Lục Dật không thôi suy nghĩ. Trong tai ông vẫn văng vẳng tiếng cười khe khẽ, tựa như phát ra từ trong gương, dù gương đã được bọc kỹ.
Phía xa, trống thành cổ gióng ba tiếng, vang vọng khắp bầu trời. Thành cổ chìm trong im lặng rợn người. Và đâu đó, trong bóng tối, có kẻ đang chờ đợi, theo dõi từng bước đi của ông…