bí ẩn trong thành cổ

Chương 9: Câu Chuyện Dân Gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng chưa kịp xua tan hết hơi sương lạnh lẽo trên những mái ngói xám, thành cổ đã lại vang tiếng xì xào. Tin tức về vụ hỏa hoạn lan nhanh như gió. Người thì bảo đó là kẻ gian phóng hỏa, kẻ khác lại thì thầm rằng có “oan hồn lửa” hiện về, báo oán cho những cái chết chưa rõ nguyên do. Trong từng ngõ hẻm, từng quán trà ven đường, nỗi sợ hãi ngày càng lan rộng, thành những câu chuyện kỳ dị.

Lục Dật ngồi trong nha môn, đôi mắt trũng sâu sau một đêm trắng. Trước mặt ông là lá bùa đỏ cháy sém nhặt từ hiện trường. Mực máu khô sẫm lại, những ký tự ngoằn ngoèo khiến người ta sởn gai ốc. Ông biết, để hiểu được ý nghĩa của chúng, chỉ có cách tìm về những câu chuyện dân gian – nơi lưu giữ ký ức cổ xưa mà văn thư quan phủ không hề ghi chép.

Buổi trưa hôm ấy, Lục Dật cải trang thành thường dân, lặng lẽ bước vào quán trà cũ kỹ trong ngõ tây. Đây là nơi dân phu, lão già, phụ nữ trung niên thường tụ tập kể chuyện. Mùi trà rẻ tiền lẫn khói thuốc phiện phảng phất trong không khí.

Một ông lão tóc bạc, mắt mù một bên, đang kể cho đám trẻ con ngồi quây quanh:

— Các ngươi có biết vì sao trên trống thành lại khắc những ký hiệu lạ không? Ấy là dấu ấn của “Người Giữ Cửa Âm Ty”!

Đám trẻ ré lên, vừa sợ vừa thích thú. Lão khẽ gõ gậy tre, giọng trầm xuống:

— Tương truyền, trăm năm trước, nơi đây từng là chiến trường đẫm máu. Xác người chất cao, vong linh không siêu thoát. Để yên ổn, quan quân khi ấy lập đàn cúng tế, phong ấn chúng vào lòng đất. Ngôi mộ cổ ngoài bìa thành chính là nơi giam giữ linh hồn ấy. Còn trống thành, mỗi khi gióng lên, sẽ nhắc nhở oán hồn không được thoát ra.

Một phụ nữ trung niên chen vào, giọng run run:

— Tôi còn nghe bà ngoại kể, rằng nếu phong ấn bị phá, linh hồn sẽ hóa thành lửa, nuốt chửng cả thành. Chuyện đêm qua… chẳng phải ứng nghiệm rồi sao?

Tiếng bàn tán nổi lên, ai nấy đều hạ giọng.

Lục Dật ngồi trong góc, lặng lẽ quan sát. Rõ ràng, dân chúng tin vào một lời nguyền cổ. Nhưng ông không thể để bản thân bị cuốn theo mê tín. Ông tiến lại gần, khẽ cúi chào ông lão mù:

— Cụ lão, vãn sinh nghe nói cụ từng tham gia đào kênh ở phía đông, hẳn biết nhiều chuyện xưa?

Ông lão nghiêng đầu, như nghe được điều gì đặc biệt từ giọng điệu của Lục Dật. Một lát sau, lão mới hạ giọng đáp:

— Đúng, ta từng đào kênh qua bãi đất mộ cũ. Khi ấy, dưới lòng đất không chỉ có xương trắng… mà còn những chiếc chum bịt kín, bên trong chứa tro đen và bùa chú. Có kẻ dại dột mở ra, ngày hôm sau chết cháy trong lều, không rõ nguyên nhân.

Cả quán trà lặng ngắt. Gió thổi qua khe cửa, làm chiếc đèn lồng lung lay.

Lục Dật ghi nhớ từng chữ. Những mảnh chuyện rời rạc dần ghép lại thành bức tranh lớn. Vụ hỏa hoạn đêm qua, những lá bùa dính máu, trống thành in ký hiệu, tất cả đều liên quan đến phong ấn trăm năm trước. Ai đó đang cố tình phá bỏ nó.

Buổi chiều, ông tìm đến ngôi chùa nhỏ ở ven sông. Trụ trì chùa là hòa thượng già đã sống hơn bảy mươi năm. Nghe nhắc đến vụ án, hòa thượng khẽ nhíu mày, giọng trầm như tiếng chuông:

— A Di Đà Phật… Oán khí trong thành này sâu dày lắm. Những lời dân gian không phải hoàn toàn vô căn cứ. Trống thành kia vốn được chế từ gỗ cây dương liễu trăm năm, là vật trấn tà. Còn bùa chú… hẳn do kẻ ác tâm muốn ngược lại mà dùng. Nếu để tiếp diễn, chẳng những mạng người còn mất, mà cả thành e cũng khó yên.

— Đại sư, ý người là… có kẻ lợi dụng tín ngưỡng cổ để che giấu tội ác? — Lục Dật hỏi.

Hòa thượng không đáp, chỉ thở dài, chắp tay niệm Phật. Trong đôi mắt đục mờ, ánh lên tia nhìn kỳ dị, như thấy được điều gì vượt ngoài phàm tục.

Đêm đó, trở về nha môn, Lục Dật mở cuốn sổ điều tra. Ông viết những dòng ngắn gọn:

“Có kẻ am hiểu cổ thư và dân gian, dùng bùa chú cùng hỏa hoạn để tái hiện ‘lời nguyền’. Dân chúng tin sợ, quan phủ bối rối, tất cả đều nằm trong tính toán. Nhưng hắn là ai? Và tại sao lại muốn phá phong ấn cổ mộ?”

Ngọn đèn dầu leo lét hắt bóng dài trên vách. Ngoài kia, trăng tròn treo cao, trầm mặc như chứng giám. Câu chuyện dân gian, vốn chỉ để hù dọa trẻ con, giờ đây lại thành chìa khóa hé mở sự thật kinh dị bị che giấu suốt trăm năm.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Dật bỗng cảm nhận rõ rệt: phía sau những câu chuyện dân gian không chỉ là lời đồn vô căn cứ, mà là một bí mật máu lửa, đang dần ngóc đầu trỗi dậy từ bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×