Trời đất chìm trong cơn mưa giông dữ dội, sấm sét nổ vang tựa như xé rách cả bầu trời. Ở ngôi làng nhỏ dưới chân núi Vân Mộ, người dân co ro trong nhà, chỉ có một túp lều cũ kỹ bên bờ suối vẫn còn ánh đèn leo lét. Trong lều, một thiếu niên gầy gò ngồi trước ngọn đèn dầu, gương mặt xanh xao hắt lên sắc vàng yếu ớt. Hắn tên là Lâm Trầm, mười bảy tuổi, mồ côi cha mẹ, sống bằng nghề hái thuốc trong rừng.
Đêm nay, có điều gì đó khiến hắn không ngủ được. Từ ngoài cửa sổ, tiếng mưa hòa cùng tiếng gió gào, và giữa màn đêm, một vệt sáng xanh bất ngờ lóe lên từ sâu trong rừng. Nó sáng đến mức xé toạc màn mưa, phản chiếu trên mặt nước thành từng gợn sáng lạ lùng.
Bị thôi thúc bởi một cảm giác khó hiểu, Lâm Trầm khoác áo, cầm con dao găm cũ của cha rồi bước ra khỏi lều. Đường núi trơn trượt, bùn lầy ngập đến mắt cá, nhưng hắn vẫn bước đi không dừng. Tiếng sấm dần xa, chỉ còn lại nhịp tim hòa trong tiếng gió rít.
Giữa bãi đất trống trong rừng, hắn thấy một tảng đá khổng lồ tỏa sáng. Trên đó có một người mặc y phục trắng đang nằm bất động, máu nhuộm đỏ cả phiến đá. Ánh sáng xanh từ người ấy tỏa ra từng luồng như đang tan vào hư không.
Lâm Trầm chạy lại, cúi xuống. “Ngươi... ngươi là ai?” – hắn khẽ hỏi. Người kia mở mắt, trong ánh nhìn là cả bầu trời sao, sâu thẳm và xa vời. “Thiên... mạch... ngươi là người được chọn...” – tiếng nói yếu dần, rồi cơ thể ấy hóa thành từng sợi sáng, nhập thẳng vào ngực hắn.
Một luồng năng lượng nóng rực xuyên qua toàn thân, hắn đau đớn ngã quỵ, mắt tối sầm lại. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, mưa tan, mây vén. Trên ngực trái xuất hiện một dấu ấn mờ ảo hình xoắn tròn, mờ rồi lại hiện. Phiến đá đêm qua biến mất, chỉ còn hơi lạnh còn vương.
Từ hôm đó, cuộc sống của hắn thay đổi. Mỗi lần trời sắp mưa, hắn lại nghe thấy giọng nói lạ trong gió, thì thầm như gọi tên mình. Có hôm bị thương, máu vừa chảy thì thịt đã tự liền. Người trong làng bắt đầu sợ hãi, bảo hắn bị quỷ ám. Chỉ có lão dược sư – người từng dạy hắn hái thuốc – vẫn đối xử bình thường.
Một ngày nọ, khi mang thuốc lên huyện, hắn gặp một đoàn người cưỡi linh thú đi qua. Trong khoảnh khắc ánh nhìn của một cô gái áo xanh che khăn lướt qua hắn, tim hắn như khựng lại. Ánh mắt ấy quen thuộc đến lạ, như đã từng gặp trong mộng.
Đêm đó, tiếng nói trong gió lại vang lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết:
“Tìm... Vân Linh... Tông...”
Cả đêm hắn không ngủ. Sáng sớm, hắn gói hành lý, rời khỏi ngôi làng nhỏ, bước về hướng rừng sâu. Con đường dài mịt mù sương, hắn đi suốt ba ngày, vượt qua vực đá và thú dữ. Trong một lần cứu một ông lão bị yêu thú truy sát, hắn bất ngờ đánh ra luồng sáng lam từ tay, chém nát con thú khổng lồ.
Ông lão nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, rồi bật cười: “Tiểu tử, ngươi có thiên mạch trong người mà còn lang bạt thế này sao? Theo ta về tông, sẽ có chỗ đứng trên đời.”
“Tông là gì?” – hắn hỏi.
“Là nơi những kẻ muốn vượt phàm mà vào đạo. Là nơi có thể khiến cả trời đất phải nhớ đến tên ngươi.”
Kể từ giây phút đó, vận mệnh hắn đổi khác.
Trên đường đến Vân Linh Tông, hắn chứng kiến vô số cảnh chết chóc. Có người vì viên linh thạch mà giết đồng môn, có kẻ vì một câu nói mà mất mạng. Hắn nhận ra tu tiên không phải con đường trường sinh, mà là nơi khởi đầu của mọi đau khổ.
Khi bước đến bậc đá dẫn vào cổng tông môn, ông lão quay lại nói: “Một khi bước vào đây, không còn đường lui. Nếu ngươi sợ, hãy quay đầu.”
Lâm Trầm nhìn lên, mây trắng bay lững lờ, gió thổi qua mái tóc rối. Hắn khẽ cười: “Con chưa bao giờ sợ.”
Ánh sáng bùng lên, hắn biến mất trong hư không.
Khi mở mắt ra, hắn đang đứng giữa quảng trường rộng lớn, xung quanh là hàng trăm đệ tử áo trắng đang nhìn. Trên bậc cao, vị chưởng môn tóc bạc ngồi xếp bằng, ánh mắt như soi thấu lòng người. “Tên ngươi là gì?”
“Lâm Trầm.”
“Từ nay, ngươi là đệ tử nhập môn thứ một trăm linh bảy của Vân Linh Tông.”
Câu nói ấy khắc sâu vào tâm trí hắn. Trên bầu trời, mây tan dần, ánh nắng đầu tiên chiếu xuống. Dưới tán cây đào, cô gái áo xanh hôm nào khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà xa xăm.
Giữa khoảng không rực sáng, hắn không hề hay biết rằng mình vừa bước vào con đường không thể quay đầu — nơi tình, thù, đạo đan xen; nơi một phàm nhân sẽ viết lại vận mệnh của trời.